Cô trở về.
Thật sự trở về rồi!
Quả nhiên là ông trời không lừa cô!
Tần Nguyễn không thể tin nổi trợn to hai mắt, cơ thể cô phát run, khuôn mặt xinh đẹp chỉ nhỏ bằng bàn tay xuất hiện biểu cảm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, như sắp khóc.
Đôi mắt đẹp của cô ngân ngấn nước, những giọt nước mắt trong suốt như viên pha lê trượt xuống hai gò má, nhỏ giọt trên tấm chăn lụa phủ trên người.
Tần Nguyễn sống trong khu ổ chuột đầy rẫy phức tạp ở phía tây thành phố, cô không cha không mẹ, từ nhỏ đã sống trong trại trẻ mồ côi.
Mà những đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi ở khu ổ chuột đã quen với cách sống hoang dã ngay từ khi còn nhỏ.
Bọn họ sống trong môi trường lưu manh côn đồ, gϊếŧ người cướp của quanh năm, nên ít nhiều gì cũng nhiễm ít thói hư tật xấu.
Muốn cầu sinh trong khe hẹp, Tần Nguyễn bắt buộc phải hòa nhập vào khu ổ chuột mà tận đáy lòng chán ghét, nhưng mình lại thuộc về nơi ấy.
Nơi đó là nhà của cô, là nơi cô đã sống mười tám năm.
Dù cho khu phía tây thành phố bẩn thỉu dơ dáy, có đủ các loại giao dịch đen tối, ngày nào cũng sẽ có người âm thầm biến mất, nhưng cô vẫn gọi nơi ấy là nhà của mình.
Mười tám năm...
Những ký ức về cuộc sống mười tám năm đầy tự do thoải mái của cô đều ở khu phía tây.
Đến năm Tần Nguyễn mười tám tuổi, cô bị gia tộc họ Tần giàu có của thủ đô tìm đến.
Cô thật ra là đứa con gái bị lưu lạc bên ngoài của họ, cô ba nhà họ Tần.
Năm đó, bà Tần sinh một đôi trai gái ở trong bệnh viện, nhưng có kẻ lại trộm mất một đứa bé. Vốn dĩ bọn bắt cóc muốn trộm cậu con trai, nhưng vì vội vàng nên đã nhầm lẫn giữa hai em.
Khi bọn bắt cóc phát hiện đứa bé chúng trộm được là con gái, chúng đã ném Tần Nguyễn ở giữa trời tuyết giá rét.
Vào thời điểm đó con gái bán không được mấy đồng, suy nghĩ của mọi người vẫn giữ ở tư tưởng trọng nam khinh nữ thâm căn cố đế.
May mắn Tần Nguyễn gặp được người tốt bụng, đã đưa cô đến trại trẻ mồ côi.
Nếu cả đời cô chỉ là đứa trẻ không cha không mẹ sống trong trại trẻ mồ côi ở khu ổ chuột, thì có lẽ cô đã có một cuộc sống bình đạm cho đến lúc già.
Nhưng tất cả bi kịch của cô đều bắt đầu từ khi cô được nhận về nhà họ Tần.
Cô rõ ràng là cô ba nhà họ Tần, nhưng lại bị gán cho cái danh là con gái riêng, bị người ta chửi rủa, coi khinh, bị xúc phạm, hãm hại.
Thậm chí còn bị người ta ly gián với cha và các anh.
Và tất cả những điều này đều là công của mẹ kế và chị kế của cô, đôi mẹ con ác độc tàn nhẫn làm lòng người rét lạnh.
Hồi tưởng lại chuyện tiếp theo sẽ xảy ra, ánh mắt mê mang của Tần Nguyên dần dần trở nên lạnh như băng, hận ý, phẫn nộ và bi ai ẩn sâu trong đáy mắt.
Cô đột ngột ngồi bật dậy khỏi giường, vì động tác quá mạnh mà cảm giác đau đớn trên cơ thể cũng tăng lên.
Tần Nguyễn chắng bận tâm cơn đau, cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Đây là khách sạn nơi cô từng bị chị kế hãm hại, xảy ra một đêm hoang đường cùng người đàn ông lạ.
Nhưng đây không phải là căn phòng trước đó cô từng ngủ, cô đã bị chuyển sang nơi khác rồi.
Để hủy hoại cô, chị kế cố tình tìm một gã công tử con nhà giàu thích gái đẹp và có ít quyền thế đến, muốn phá hủy sự trong trắng của cô.
Không ngờ, trời xui đất khiến thế nào mà cô lại có tình một đêm với vị Hoắc Tam gia quyền cao chức trọng, nổi tiếng sát phạt quyết đoán ở thủ đô.
Sau khi chị kế phát hiện đã cắn mẻ cả răng và có hành động táo tọn muốn thay mận đổi đào.
Cô ả kia chuyển cô đến căn phòng hiện tại, còn mình thì nằm xuống bên cạnh Hoắc Tam gia.
Đống lộn xộn trên đất này cũng là do cô ta cố ý sắp xếp.
Đây là chân tướng sự thật mà kiếp trước khi còn sống Tần Nguyễn cũng không rõ ràng, cô chỉ biết hết mọi chuyện sau khi đã chết.
Và đây cũng là lần đối phương thành công nhất trong một năm Tần Nguyễn gặp phải vô số lần bị chị kế tính toán sau khi trở về nhà họ Tần.
Cũng vì lần này, cô mất đi tất cả mọi thứ, kể cả đứa con chưa chào đời trong bụng.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình.
Sau đêm hoang đường ấy, đứa con bị mất ở kiếp trước đã được thai nghén trong cơ thể cô, và nó ở ngay chỗ này.
Lần này, cô tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại con cô.