Hôn Anh Gửi Mộng Đẹp

Chương 2

Cố Hoài Lương bước vào thang máy, vừa xoay người lại thì nhìn thấy cô gái đang che mặt đứng cạnh cây cột, miệng anh không nhịn được hơi cong lên.

Sau khi buổi thử vai ở khách sạn này kết thúc, anh và đạo diễn phải tức tốc trở lại đoàn phim để tiếp tục quay.

"Haizz, mọi người cảm thấy ai thích hợp?" Ngồi trên xe, đạo diễn dò hỏi ý kiến của hai người.

"Tôi chấm được hai người, một người có kĩ năng diễn chuyên nghiệp – Tɧẩʍ ɖυy, người còn lại có kĩ năng múa chuyên nghiệp – Phó Nam Hề." Phó đạo diễn suy nghĩ nói, "Hai người đều mang diện mạo của mối tình đầu, một người múa tốt, một người đã từng học qua diễn xuất. Mỗi người đều có điểm mạnh riêng."

Đạo diễn gật đầu tán đồng.

"Cậu thì sao?" Đạo diễn nhìn về phía Cố Hoài Lương, "Muốn để ai làm mối tình đầu của cậu?"

Cố Hoài Lương hơi cụp mắt xuống, trong đầu hiện ra dáng vẻ nữ sinh của hai người.

Một người rõ ràng còn một người thì mơ hồ.

Anh nhếch miệng, thản nhiên nói: "Phó Nam Hề đi, cô ấy giống kiểu người mà Lộ Không thích."

*

Phó Nam Hề về đến nhà với một cái bụng đói, cô buồn bực đưa bức ảnh có chữ ký cho Lục Tư Đan.

Phó Nam Hề không bao giờ muốn nhìn thấy cái bức ảnh đã làm cô mất mặt này nữa.

"Oa oa oa oa!" Lục Tư Đan nhìn thấy bức ảnh thì vô cùng hưng phấn, "Hề Hề, cậu quả nhiên là chị em tốt của mình! Mình thích nhất là bức ảnh này! Vì sợ cậu xấu hổ khi lấy ra đưa anh ấy nên mới không nói với cậu."

Đây là ảnh chụp Cố Hoài Lương ở hậu trường của một bộ phim.

Người đàn ông trong bức ảnh chỉ mặc một cái quần bơi, toàn thân cơ bắp rắn chắc, đường cong uyển chuyển rõ ràng nhưng không quá cường tráng. Mái tóc ướt đẫm còn vương vài sợi ở trên trán, những giọt nước nhỏ lấp lánh chảy trên làn da màu lúa mì và chảy trên cả cơ bụng rắn chắc. Hình như là nhận ra mình bị chụp lén, ảnh chụp đúng lúc Cố Hoài Lương liếc mắt nhìn qua, ánh mắt của anh vừa hờ hững vừa xa cách nhưng lại có một hương vị hấp dẫn đặc biệt.

Hormone nam tính đáng chết này thật là vừa gợi cảm vừa mê người.

Lúc bức ảnh này được tung ra, fans muốn điên lên rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn, trên Weibo và khắp các diễn đàn lớn đều là bức ảnh này.

【 a a a a! Tôi điên mất! 】

【 Man quá đẹp trai quá! Đây là thể loại đàn ông thần tiên gì thế! 】

【Sao Cố Hoài Lương lại có thể đẹp trai như vậy chứ? Tôi sắp không thở nổi rồi. 】

【 Muốn đánh nhau điên cuồng với đầu lưỡi của anh ấy. 】

【 Chồng ơi ngủ với em đi! 】

【 Tôi có thể liếʍ sạch sẽ nước bọt trên người anh ấy. 】

【 Xin lỗi cưng nhưng chồng của chị nói anh ấy không có hứng thú với con trai. 】

............

Trong khoảng thời gian đó, Phó Nam Hề thường xuyên lướt thấy bức ảnh này ở trên mạng.

Bởi vì bức ảnh được chia sẻ rộng rãi nên hầu như ai nhìn qua đều khó tránh khỏi sẽ biến thành "Mèo Poko", sau đó thì không nhịn được mà thét chói tai như con sóc bụng vàng.

"Cách để ngủ với Cố Hoài Lương" – vấn đề này đã thống trị top 3 trên hotsearch trong một thời gian dài.

Nhưng mà nhìn là một chuyện, cầm đại bức ảnh không có chừng mực này đi tìm anh ấy ký tên lại là một chuyện khác.

Phó Nam Hề thở dài một tiếng, cô không muốn nghĩ lại chuyện đó nữa.

"Mình đói sắp chết rồi. Cậu ăn chưa?"

"Ăn rồi, mình có gọi cơm hộp." Lục Tư Đan vui vẻ ngắm ảnh chụp, vô tư nói.

Phó Nam Hề "Ừ" một tiếng rồi đi vào phòng bếp nấu một bát mì với cải chíp.

Vừa mới bưng bát mì lên bàn, Lục Tư Đan đã tới gần và ngồi đối diện với Phó Nam Hề.

"Buổi thử vai thế nào? Có được chọn không?"

Phó Nam Hề lắc đầu, "Không biết. Múa một bài rồi kết thúc."

Lục Tư Đan "A" một tiếng rõ dài.

"Đúng rồi, cậu nói anh ấy không nhớ rõ cậu sao?" Lục Tư Đan chống cằm, mắt mong chờ nhìn Phó Nam Hề.

"Ừ." Phó Nam Hề chớp chớp mắt, "Mình cũng chỉ là một diễn viên nhỏ thôi mà, hơn nữa khi đó......" Cô dừng một chút, "Thôi bỏ đi, anh ấy không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường."

Lục Tư Đan lộ ra vẻ tiếc nuối, "Nếu anh ấy nhớ rõ thì tốt biết mấy. Đến lúc đó cậu thử vai thành công thì còn có thể giúp mình xin thêm nhiều chữ ký......"

Phó Nam Hề dừng đũa, "Đan Đan, mẹ của cậu dạo này hình như muốn tới ——"

"A a a!" Lục Tư Đan nhăn mặt, "Cầu xin cậu đừng nói cho mẹ mình là mình ở nhà ham ăn làm biếng không ăn cơm đúng giờ lại còn không sửa sang lại phòng nha!"

Thành công chuyển được đề tài, Phó Nam Hề cười đồng ý, "Được, không nói."

Lục Tư Đan và Phó Nam Hề là bạn ngồi cùng bàn hồi tiều học, sau đó Phó Nam Hề đi nơi khác học múa nên hai người bị mất liên lạc.

Sau khi lên đại học, thông qua ứng dụng mạng xã hội hai người mới liên lạc lại với nhau. Trùng hợp thay cả hai đều học đại học ở cùng một thành phố, quan hệ từ đấy cũng ngày càng trở nên thân thiết hơn.

Điều kiện trong nhà Lục Tư Đan cũng khá giả, bố mẹ đã mua cho cô một ngôi nhà nhỏ có hai phòng này từ lâu rồi. Tuy rằng mỗi lần ba mẹ tới đều sẽ bị càm ràm một trận, nhưng thật ra quan hệ của Tư Đan và bố mẹ cực kỳ tốt.

Mỗi lần Phó Nam Hề nhìn thấy cảnh tượng một nhà 3 người họ hòa hợp với nhau thì trong lòng cô lại thấy hâm mộ.

Khi còn nhỏ, gia đình của cô cũng đã từng hạnh phúc như vậy.

Khi đó, ba là ông chủ của một công ty, mẹ thì xinh đẹp như tiên nữ, hai người nổi tiếng là một đôi trai tài gái sắc, một đôi vợ chồng hòa thuận.

Từ bé, công chúa nhỏ Phó Nam Hề đã được ăn chocolate nhập khẩu từ nước ngoài, được mặc đồ đẹp hơn so với các bạn trong lớp. Sau đó em gái được sinh ra, một nhà bốn người càng thêm ấm áp hòa thuận làm cho người khác cực kỳ hâm mộ.

Lúc 8 tuổi, Phó Nam Hề được mẹ đưa đi học múa. Giáo viên cảm thấy cô là một hạt giống tốt nên đề cử cô đến trường học múa để tiếp tục đào tạo sâu hơn.

Vài năm sau, Phó Nam Hề thử đi tham gia cuộc thi ở nơi khác, không ngờ lại thuận lợi trúng tuyển.

Sau khi tốt nghiệp Tiểu học, cô tự mình rời khỏi Tịch Thành và đi đến một trường dạy múa ở nơi khác để học.

Ở trong khoảng thời gian này, tình hình trong nhà bỗng thay đổi.

Việc kinh doanh của công ty ba gặp vấn đề nên phải đóng cửa và còn mắc một khoản nợ nước ngoài. Theo quy định của pháp luật, việc công ty phá sản không liên quan đến tài sản cá nhân. Nhưng ba là người rất có trách nhiệm, ông không muốn đồng nghiệp của mình phải gánh vác tổn thất nên tự ông ôm lấy hết nợ nần.

Một nhà bốn người vốn đang ở trong biệt thự rộng rãi nay phải dọn tới một thành phố chật chội ẩm ướt để ở một thời gian. Cũng bắt đầu từ khi đó, tình cảm của ba và mẹ xuất hiện vấn đề.

Từ nhỏ đến lớn mẹ vẫn luôn là hoa khôi ở trường học, người theo đuổi nhiều vô số. Mười ngón tay của bà chưa bao giờ phải dính nước, sau khi gả cho ba thì càng không phải làm việc nhà. Cho dù đã gần 40 nhưng nhìn qua bà vẫn giống như một cô gái tuổi 30, vẫn còn rất trẻ và xinh đẹp.

Một người vốn đã quen với cuộc sống đầy đủ vật chất đột nhiên phải đảm đương tất cả mọi việc trong nhà, trong lúc nhất thời bà không biết phải làm thế nào. Đôi vai mỏng manh của bà không thể gánh vác được những chuyện vặt vãnh này nên đã trút hết áp lực và sự cáu kỉnh lên người chồng mình.

Số lần Phó Nam Hề về nhà không nhiều lắm, nhưng cô vẫn nhạy bén cảm nhận được mối quan hệ đang dần rạn nứt của ba mẹ mình.

Ba mẹ cãi nhau càng ngày càng nhiều. Có lẽ là vì 2 đứa con gái nên hai người vẫn không ly hôn, vẫn duy trì cuộc hôn nhân chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa này.

Cuối cùng có một ngày, khi bọn họ lại cãi nhau, Phó Nam Hề không nhịn được mở miệng: "Ly hôn đi."

Hai người sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía đứa con gái 15 tuổi của mình.

"Hề Hề, con nói cái gì?" Mẹ mở to mắt, khó hiểu hỏi lại.

"Con nói là, hai người ly hôn đi." Phó Nam Hề bình tĩnh nhìn hai người, giọng điệu rất bình thản.

Có lẽ là do đã tự lập ở bên ngoài từ sớm nên Phó Nam Hề trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn đồng trang lứa. Cô không biết mình đã nghĩ sẵn những lời này ở trong đầu bao nhiêu lần rồi. Giờ phút này nói ra, trong lòng như có một tảng đá rơi xuống, cả người cô như được thả lỏng.

Cứ tra tấn nhau như thế không bằng nhanh chóng ly hôn, vậy thì còn có thể giữ lại một chút ký ức tốt đẹp lúc trước.

Nghe con gái nói vậy, hai người đều im lặng, một lúc lâu cũng không nói gì.

Vài ngày sau, ba mẹ làm thủ tục ly hôn.

Mẹ nhanh chóng gả cho một chú yêu thầm bà 20 năm, rồi cả hai cùng ra nước ngoài.

Trước khi ra nước ngoài, bà muốn đưa Phó Nam Hề theo nhưng lại bị cô cự tuyệt.

Ba cha con cô sống như vậy cũng được. Tuy là cuộc sống có khó khăn một chút, nhưng ba chưa bao giờ qua loa trong vấn đề học hành của con cái, ông nuôi Phó Nam Hề đến tận khi cô vào đại học.

Cho đến ngày hôm nay, nợ nần đã sắp được trả hết. Đợi em gái Phó Nam Dao thi đậu vào đại học thì ba ba cũng không còn gì phải nhọc lòng nữa.

Nhắc đến em gái, mặt Phó Nam Hề tối sầm lại.

Ăn mì xong, Phó Nam Hề dọn dẹp bát đũa, đang chuẩn bị rửa bát thì cô nhận được điện thoại của người đại diện.

"Chị Vương ạ?"

"Đoàn phim 《 Đầu bếp công lược 》 vừa liên hệ với chị, bên đó nói em được chọn rồi. Buổi chiều em tới công ty một chuyến để ký hợp đồng. Ngày mai sẽ đến đoàn phim luôn." Chị Vương đi thẳng vào vấn đề.

Được chọn rồi?

Phó Nam Hề cực kỳ vui vẻ, cô khẽ đáp lại một tiếng.

Phó Nam Hề là nghệ sĩ của công ty Văn hóa và Truyền thông Lê Hoa mới được thành lập không lâu, nghệ sĩ trong công ty đều phải dùng chung người đại diện.

Thông thường thì một người đại diện sẽ phải dẫn dắt vài nghệ sĩ.

Ví dụ như chị Vương, ngoại trừ Phó Nam Hề thì còn dẫn dắt một nam diễn viên bỗng thành công vang dội nhờ một bộ phim truyền hình.

Hầu hết tinh thần và thể lực của chị Vương đều đặt ở trên người nam diễn viên này nên thái độ đối xử với Phó Nam Hề cũng buông thả. Công ty mà có bố trí trợ lý thì cũng không đến lượt diễn viên tuyến 18 như cô.

Tuy là vậy nhưng Phó Nam Hề vẫn cảm thấy thế là đủ lắm rồi.

Ít nhất thì thu nhập từ việc đi đóng phim của cô còn nhiều gấp mấy lần thu nhập cô kiếm được khi còn ở trong đoàn khiêu vũ.

Lí tưởng của cô cũng đơn giản thôi, bản thân không cần phải trở thành minh tinh nổi tiếng, cô chỉ muốn ở trong giới giải trí này yên tâm đóng phim kiếm tiền, sau đó đổi sang một ngôi nhà rộng hơn, và ba ba cũng sẽ không phải vất vả như bây giờ nữa.

"Đan Đan." Cúp điện thoại, Phó Nam Hề nhìn về phía Lục Tư Đan đang chơi game ở phòng khách, khóe miệng hơi nhếch lên, "Mình thử vai thành công rồi."

"A a a a!" Lục Tư Đan ném điện thoại xuống, cô thét chói tai, vô cùng ngạc nhiên che miệng lại, "Thật sao?!"

Phó Nam Hề gật đầu.

"Tuyệt quá!! Đợi đến khi bộ phim được phát sóng mình sẽ mua cho cả nhà mình mỗi người một vé!" Lục Tư Đan chạy tới ôm lấy cô, "Trời ơi trời ơi! Mình xúc động quá! Bạn tốt của mình sắp thành đại minh tinh rồi!"

Phó Nam Hề bị dáng vẻ khoa trương của cô chọc cười.

"Đan Đan, game của cậu kết thúc chưa?" Cô chớp chớp mắt, cười nhắc nhở.

Vừa dứt lời, điện thoại đã truyền đến một giọng nói lạnh như băng.

—— "Bạn đã bị gϊếŧ."

............

Con người quả nhiên không nên quá đắc ý.

Lục Tư Đan ảo não kêu một tiếng, cô cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy thì rất tức giận.

"Chết tiệt, đồng đội của mình mắng mình kìa. Không được, Hề Hề, cậu phải nhanh chóng giúp mình. Mình sắp rớt hạng rồi."

"Được."

Phó Nam Hề nhìn Lục Tư Đan vì bị đồng đội mắng mà đang kêu ca, trong lòng bỗng có một dòng nước ấm chảy đến.

Chỉ có bạn bè chân chính mới có thể vui vẻ vì sự thành công của bạn một cách vô điều kiện.

Ở điểm này, cô thật sự rất may mắn.

*

Ngày hôm sau, Phó Nam Hề xách theo hành lý tự mình đi đến địa điểm quay của đoàn phim ở thành phố bên cạnh.

Phó Nam Hề đi về khách sạn cất hành lý trước, sau đó mới đi thẳng đến đoàn phim.

Phó đạo diễn có thân hình hơi béo gọi cô, "Tiểu Phó à, cảnh quay của cô không nhiều lắm. Hai ngày này tranh thủ thời gian để học thuộc kịch bản đi nhé, vài ngày nữa sẽ chính thức quay cảnh của cô. Nhân viên chắc đã gửi lịch trình cho cô rồi nhỉ?"

Phó Nam Hề gật đầu, "Vâng, nhân viên đã gửi lịch trình cho tôi rồi. Cảm ơn đạo diễn ạ."

Phó đạo diễn phất tay, "Đừng khách khí. Ở đoàn phim có chuyện gì thì cứ tìm tôi ——."

Ông nhìn xung quanh thì thấy một chàng trai đang ôm thùng nước đi vào, ông hét lên một tiếng, "Tiểu Đường!"

"Vâng!" Tiểu Đường để cái thùng xuống, lau lau tay rồi nhanh chóng chạy tới đây, cười tủm tỉm hỏi: "Đạo diễn có gì phân phó ạ?"

"Đây là Phó Nam Hề, cô ấy diễn vai Tiểu Mãn, cậu dẫn cô ấy đi làm quen với môi trường đoàn phim một chút đi." Đạo diễn Phó vỗ vỗ vai cậu, "Dù sao thì bây giờ ông chủ của cậu cũng đang bận."

"Dạ được! Ngài yên tâm!" Nhìn Tiểu Đường có vẻ hòa đồng, cậu đồng ý ngay lập tức.

Tiểu Đường dẫn Phó Nam Hề đi dạo một vòng ở đoàn làm phim, mọi người đều rất thân thiện, cậu nói cũng nhiều: "Người của đoàn làm phim bọn tôi hòa đồng lắm. Hơn nữa thỉnh thoảng còn có phúc lợi nữa đấy."

"Phúc lợi gì vậy?" Phó Nam Hề tò mò.

"Tén tén tén ten!" Tiểu Đường chỉ tay về phía trước, nuốt nước miếng nói: " Được ăn những món ăn do đầu bếp hàng đầu làm ra, tôi nói cô nghe, mấy món đó ngon lắm luôn!"

Bộ phim này có rất nhiều tình tiết thi đấu ẩm thực, hầu hết đồ ăn trong phim đều được thực hiện bởi đầu bếp do đoàn làm phim mời.

Sau mỗi lần quay, những món ăn không dùng đến sẽ trở thành đồ ăn của mọi người. Đặc biệt là mấy món dimsum, rau trộn được chế biến tinh tế, hương vị có thể sánh ngang với nhà hàng Michelin.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi bộ đến nơi quay phim.

Bây giờ đang diễn cảnh nam chính Lộ Không đang nấu ăn tại nhà.

Tuy rằng đã đánh mất vị giác, nhưng Lộ Không vẫn tin rằng mình có thể làm ra những món ăn ngon dựa trên kinh nghiệm của mình, vì vậy anh đã mời một đống bạn bè tới nhà làm khách rồi nấu cho họ ăn.

Phó Nam Hề và Tiểu Đường đứng ở phía sau người quay phim quan sát Cố Hoài Lương đang đeo tạp dề cắt rau.

"Kỹ thuật của thầy Cố khá là thuần thục." Thân là một người hay xuống bếp, cái đầu tiên mà Phó Nam Hề nhìn là kỹ thuật cắt rau của Cố Hoài Lương

Tiểu Đường ngay lập tức nối tiếp câu chuyện, nhiệt tình nói: "Đương nhiên rồi! Thầy Cố của chúng tôi không chỉ đẹp trai, dáng người hoàn hảo mà còn rất nghiêm túc trong công việc. Cô biết không? Mấy năm trước, vì diễn 《 Mộng nguyệt 》 mà đặc biệt đi thi bằng lái phi công đấy. Thầy Cố quả không hổ danh là hình mẫu trong giới diễn viên, là tấm gương của mọi người và là người đi tiên phong trong ngành giải trí. Thầy ấy vẫn luôn noi theo những tấm gương nghệ sĩ đi trước và yêu cầu nghiêm khắc với bản thân......"

Này là đang tâng bốc tận 9 tầng mây rồi.

Lông mày Phó Nam Hề giật giật, không nhịn được ngắt lời Tiểu Đường, "Cậu nhận tiền của thầy Cố đấy à?"

Sao lại tâng bốc ghê thế.

Tiểu Đường không chút nghĩ ngợi gật đầu, "Không sai! Tôi là trợ lý của anh ấy."

Phó Nam Hề: "......"

Làm phiền rồi.

Không thể ngờ được trợ lý của Cố Hoài Lương lại mang phong cách này.

"Nghe nói, thầy Cố khi thức dậy đáng sợ lắm hả?" Phó Nam Hề nhỏ giọng hỏi.

Trước khi tới đây quay phim, Lục Tư Đan cứ dặn đi dặn lại cô là đừng quấy rầy giấc ngủ của thần tượng.

Tiểu Đường nhìn cô, cậu tặc lưỡi một cái: "Cái này sao...... Không có ai là hoàn hảo cả. Nếu nói ưu điểm của thầy Cố nhiều như sao thì cái việc thức dậy chính là một thiên thạch, nhưng mà nó cũng không có ảnh hưởng gì đến tổng thể. Cô nói xem có đúng không?"

Phó Nam Hề xấu hổ, cô cười lịch sự một cái, phụ họa theo nói: "Đúng đúng. Thế bình thường là ai là người gọi thầy ấy dậy?"

Tiểu Đường sửng sốt, sắc mặt dần nghiêm trọng hơn.

Cậu thở dài một hơi, lắc đầu nói: "A di đà phật. Phật nói, tôi không vào địa ngục thì ai vào ——"

"—— Địa ngục gì?" Còn chưa dứt lời, sau lưng hai người bỗng vang lên một giọng nam quen thuộc.