“Phó Nam Hề, cô đã bị công ty phong sát.”
Một giọng nữ lạnh lùng vang lên bên tai.
Tại sao?
Trái tim Phó Nam Hề chùng xuống, cô muốn mở miệng để nói nhưng lại không thể phát ra tiếng, cổ họng như bị khóa lại.
Mất giọng sao?
Không phải!
Cô bấm cổ, lắc đầu liên tục, trên trán là mồ hôi lấm tấm.
Sau vài lần thở gấp, cô đột nhiên mở mắt.
Trong căn phòng tối om, xung quanh lặng im, chỉ có tiếng thở hổn hển của chính mình.
Hóa ra chỉ là một giấc mơ.
Phó Nam Hề ôm lấy trái tim đang đập kịch liệt của mình.
Không biết vì sao dạo gần đây có luôn gặp ác mộng như vậy.
Cứ mơ thấy bộ phim cô đang quay bị khán giả quay lưng, hoặc bị công ty phong sát.
Cô tự an ủi mình, có lẽ là do áp lực vào ngày mai quá lớn.
Không đúng.
Chính xác là ngày hôm nay.
Bây giờ đã là hơn 4 giờ sáng.
Dù sao cũng không ngủ được nữa nên Phó Nam Hề thức dậy tập thể dục, vừa đúng giờ cho buổi thử vai ngày hôm nay.
Phó Nam Hề là sinh viên khoa vũ đạo mới tốt nghiệp vào năm nay, cô cũng là diễn viên tuyến 18 trong showbiz.
Khi còn là sinh viên, tình cờ có một đoàn phim đến tường để chọn diễn vên. Phó Nam Hề là người được chọn nên cô đã tiếp xúc sớm với nghề này.
Sau đó, cô được công ty giải trí Hoa Lê ký hợp đồng, chính thức bước chân vào showbiz.
Trước đó, cô đã đóng n vai diễn phụ trong các phim truyền hình.
Toàn là mấy bộ phim không nổi nên không có người biết đến, sự hiện diện của cô trong showbiz cũng là con số không.
Vào showbiz đã 2 năm, nhưng người theo dõi Weibo của cô ít đến đáng thương, bình luận cũng không được nhiều, fan club cũng rất nhỏ nhoi.
Chỉ vài ngày trước, khi cô còn đang băn khoăn liệu con đường sự nghiệp này của cô có ổn không thì nhận được một cuộc điện thoại của thầy Lý ở trường.
Thầy Lý là chủ nhiệm lớp Đại học của cô, vẫn luôn ưu ái cô.
Qua điện thoại, ông giới thiệu một vai diễn cho Phó Nam Hề.
Trường Đại học mà Phó Nam Hề theo học là một trường nghệ thuật có tiếng ở Trung Quốc, các đoàn làm phim và đạo diễn thường đến đây để tuyển người. Anh chị em của cô đều là người trong showbiz, giáo viên trong trường cũng quen vài người trong giới cho nên cũng có một ít lợi thế.
“Đạo diễn nói với thầy rằng vai diễn này không yêu cầu nhiều. Chỉ cần nhan sắc, và nhảy tốt.”
“Không ai thích hợp ngoài em cả. Cố lên.”
Nghĩ đến những lời của thầy Lý, Phó Nam Hề hít một hơi thật sâu cổ vũ bản thân, rồi tiếp tục nghiêm túc rèn luyện các kỹ năng cơ bản.
Sau khi luyện tập xong, bầu trời bên ngoài cũng đã hửng sáng.
Lúc cô ăn sáng, tắm rửa, trang điểm xong thì cũng đã hơn 8 giờ.
Khi cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài thì cánh cửa phòng ngủ khác mở ra.
“Hề Hề, cậu phải đi rồi à?” Lục Tư Đan vừa ngáp vừa nói.
Phó Nam Hề quay lại nói, “Ừ, bữa sáng của cậu còn trong nồi đấy, cậu tự hâm lại nhé.”
“Mình biết rồi!” Lục Tư Đan cười, “Đừng quên xin chữ ký của thần tượng cho mình nha!”
“Mình sẽ cố gắng hết sức.” Phó Nam Hề gật đầu, “Dù không biết có gặp được hay không.”
Lục Tư Đan là bạn thân nhất, cũng là bạn cùng nhà của Phó Nam Hề, Hai người đã quen nhau hơn 10 năm.
Căn nhà nhỏ này là của bố mẹ Lục Tư Đan mua để cho cô ấy an cự lạc nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp, Phó Nam Hề không có nơi để ở nên tạm thời ở chung với cô ấy.
Ngôi nhà được trang trí khá đẹp, đơn giản mà thoải mái. Phong cách tươi trẻ mà giới trẻ đang ưa thích.
Chỉ có những bức ảnh ngoài phòng khách là có hơi lạc quẻ.
Trên tường ngoài phòng khách là poster lớn của một người đàn ông.
Người nọ có khuôn mặt rất đẹp trai, đường nét rắn rỏi, ngũ quan khắc sâu, lông mày nồng đậm. Người đàn ông bán khỏa thân chỉ mặc một chiếc quần jeans xanh, cơ bụng tám muối hiện rõ trên thắt lưng lỏng lẻo.
— Cố Hoài Lương.
Là nhân vật truyền thuyết “Nếu không đóng được phim hay thì về nhà kế thừa tài sản hàng trăm triệu của gia đình.”
Cố Hoài Lương rất có duyên với internet.
Năm 17 tuổi, hình ảnh anh đứng trên sân trường đã được đăng tải trên mạng.
Dưới ánh nắng mặt trời, giữa sân trường, anh mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt trong sáng, đôi mắt trong trẻo.
Đúng chuẩn kiểu người mà các nữ sinh yêu thầm.
Chỉ với tấm ảnh này mà Cố Hoài Lương ngay lập tức trở nên nổi tiếng.
Vào kỳ nghỉ hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học năm 18 tuổi, anh được đạo diễn chọn vào vai thần tượng thanh xuân vườn trường.
Khi bộ phim được phát sóng thì đã trở thành bộ phim nổi nhất trong năm. Từ đó, ngôi vị “hot boy” thanh xuân vườn trường thuộc về Cố Hoài Lương suốt mấy năm không ai thay đổi được.
Cho đến tận bây giờ, chỉ cần có bộ phim thanh xuân vườn trường nào chọn nam chính, thì số phiếu của Cố Hoài Lương lúc nào cũng bỏ xa mấy đối thủ ở phía sau.
Đáng tiếc làm các fans thất vọng chính là sau khi đóng bộ phim ọc đường kia, Cố Hoài Lương không diễn nhiều phim truyền hình nữa.
Sau khi vào học viện chuyên nghiệp để học diễn xuất, Cố Hoài Lương đã đóng 2 bộ phim điện ảnh.
Một bộ giúp anh đoạt giải diễn viên mới xuất sắc nhất, một bộ giúp anh bước lên vị trí ảnh đế, trở thành hắc mã có uy trong giới.
Sau khi tốt nghiệp, anh đảm nhận bộ phim “Mộng Nguyệt”.
Để hoàn thành tốt vai phi công trong phim, anh thậm chí đã thi bằng phi công, và mua trực thăng riêng để tự lái.
“Mộng Nguyệt” đã càn quét nhiều giải thưởng của các lễ trao giải vào năm ngoái, trở thành tuyệt phẩm.
Và Cố Hoài Lương trở thành nam ôm cả hai giải Nam chính xuất sắc nhất của 2 lễ trao giải lớn nhất.
Năm anh 23 tổi, khoảng cách đến đại mãn quán(*) chỉ còn 1 cái giải thưởng.
(*) Đại mãn quán = Grand Slam: Đề cập đến việc đã giành được tất cả các giải thưởng hàng đầu trong lĩnh vực nào đó.
Trong giới, Cố Hoài Lương không đi theo con đường idol nhưng lại có đỉnh cấp lưu lượng.
Có lẽ vì nhà có tiền mà bản thân cũng có tài, tính cách anh kiêu ngạo khó thuần.
Khi gần đạt được đại mãn quán chỉ cần một bộ nữa, anh từ chối mấy bộ phim văn nghệ, lại đi chọn một bộ phim điện ảnh không đáng giá.
Cũng chính là bộ phim Phó Nam Hề chuẩn bị đi thử vai — < Đầu bếp công lược >
Khác với những bộ phim mà Cố Hoài Lương đã từng diễn, chỉ cần nhìn tên thôi cũng có thể đoán được, là một bộ phim thương mại điển hình.
Cốt truyện là nam chính Lộ Không và những người khác đánh cược rằng anh ta có thể giành được quán quân Đầu bếp, vô cùng tự tin, Chỉ là đêm trước ngày thi đấu, vị giác của anh ta lại đột nhiên mất cảm giác. Vì không muốn từ bỏ nên tìm mọi cách để có lại vị giác, rồi dẫn đến những chuyện dở khóc dở cười.
Vai diễn mà Phó Nam Hề thử vai hôm nay không phải là nữ chính đồng hành cùng nam chính vượt qua khó khăn. Mà là mối tình đầu đã chết sớm của anh ta.
Mối tình đầu là một cô tiểu thư nhỏ tốt bụng, từ nhỏ đã học múa, sau này đem lòng yêu anh ta nhưng bị gia đình phản đối. Không may rằng trên đường đi biểu diễn thì bị tai nạn, từ đó trở thành mối tình đầu, ánh trăng sáng của nam chính, động lực để anh ta tiến lên.
Nhớ lại phần cốt truyện, Phó Nam Hề đứng trước khách sạn thử vai.
Địa điểm thử vai là ở tầng 22, mở ra cửa có ghi tên đoàn phim, là một sảnh hộ nghị lớn bên trong. Bên trong có một căn phòng, đó chính là nơi sẽ thử vai.
Hàng chục cô gái đang tập trung ngoài sảnh.
Nhìn thấy Phó Nam Hề, các cô gái ngồi trên ghế đều đưa ánh mắt lại đây, có vẻ bình tĩnh.
Phó Nam Hề gật đầu chào họ, nhấc chân đi đến phía nhân viên.
Nhân viên đưa cho cô một tờ giấy để điền thông tin.
Sau khi điền xong, Phó Nam Hề trả lại cho nhân viên, ngồi trên ghế cùng những người khác chờ thử vai.
Nhìn thấy các cô gái lần lượt đi vào, Phó Nam Hề bất giác siết chặt các ngón tay.
*
Trong phòng, một vài người đàn ông đang ngồi sau bàn đọc thông tin của các cô gái đến buổi thử vai lần này.
đã khởi quay từ 2 tháng trước. Các nhà sản xuất và đạo diễn đều rất vui mừng khi mời được Cố Hoài Lương tham gia nên vô cùng phấn khởi.
Phân cảnh mối tình đầu của nam chính không nhiều lắm, diễn cũng không khó nên các nhà đầu tư đã sắp xếp các mối quan hệ trước.
Có một cô gái xinh đẹp, nhưng tính tính xấu không chịu được.
Cô ta không muốn nhảy trong một số cảnh khiêu vũ trong vở kịch, thay vào đó, cô ta yêu cầu sử dụng vũ đạo.
Cũng không muốn nhảy, nghĩ rằng loại vai diễn này không cần tự mình thể hiện.
Đạo diễn đã cố gắng thuyết phục cô ta nhưng không có kết quả, nhưng cô ta lại dựa vào sự hậu thuẫn của mình mà làm càn.
Không ngờ cô ấy lại gặp Cố Hoài Lương, người làm càn hơn cả mình.
Cố Hoài Lương vẫn luôn nghiêm túc trong công việc, lúc làm việc anh rất ghét những diễn viên vô trách nhiệm như thế này.
Anh lập tức trở nên tức giận và nói: “Có cô ta thì không có tôi” và rồi không chịu diễn cùng cô gái đó.
Mặc dù các nhà đầu tư không hài lòng nhưng họ cũng không muốn làm mất lòng vị đại thần này nên đành phải theo ý anh mà đuổi cô gái đó.
Vì thế mà buổi thử vai này mới được diễn ra.
Các cô gái đến thử vai lần này đã là những thí sinh hạt giống còn lại sau khi sàng lọc ảnh và tư liệu.
Đạo diễn liếc nhìn nam chính mặt không chút cảm xúc bên cạnh, trêu đùa nói: “Làm sao vậy, anh tìm được mối tình đầu rồi à?”
Vai diễn này là diễn cùng Cố Hoài Lương nên anh phải đi cùng, suy cho cùng thì cũng là lựa “mối tình đầu” của mình mà.
Cố Hoài Lương nhìn đạo diễn, quay bút bằng tay phải, chậm rãi lắc đầu.
Sau khi nhìn thấy 10 người, anh hơi mệt mỏi vì vẻ bề ngoài của họ.
Có vẻ họ đều giống nhau, không khác nhau là mấy.
Không phải là không thể diễn vai này.
Mà là anh thấy thiếu một cái gì đó.
Cố Hoài Lương lười biếng ngả người ra ghế, mắt lờ mờ nhìn vào tờ thông tin của nữ diễn viên bên cạnh.
Phó Nam Hề, 21 tuổi.
Cô gái trong ảnh có khuôn mặt nhỏ, gầy, lông mày đen và đôi mắt hoa mai, nụ cười trẻ trung, tự nhiên.
“Mời người tiếp theo.”
*
Cửa mở ra, một bóng người xinh đẹp bước tới, đứng trước mặt mọi người.
“Xin chào mọi người, tôi là Phó Nam Hề.”
Cô gái hơi cúi đầu xuống.
Khi cô ngẩng mặt lên, một gương mặt bình thường xuất hiện trước mặt Cố Hoài Lương. Khi bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt cô gái hơi ngạc nhiên nhưng trong tích tắc thì biến mất.
Mái tóc đen của cô được chải mượt mà, để lộ khuôn mặt trái xoan mịn màng, hầu như không có trang điểm trên gương mặt thanh tú, trong sáng như học sinh cấp ba. Chiếc áo phông trắng với quần đùi đen, tôn lên vóc dáng chuẩn với vòng eo thon dài và đôi chân gầy. Ánh nắng mùa hè chói chang chiếu vào cổ và tay chân qua cửa sổ kiểu Pháp, chiếu vào làn da gần như trong suốt của cô.
Cố Hoài Lương ngừng xoay bút, đôi mắt anh hơi nheo lại.
“Cô có biết gì về nhân vật này không?” Đạo diễn bắt đầu hỏi.
“Vâng, tôi có biết. Tiểu Mãn là mối tình đầu của nam chính Lộ Không…” Cô gật đầu, bình thản đáp.
Giọng nói nhẹ nhàng hơi ngừng lại, giống như một dòng suối trong vắt.
Giọng rất đặc biệt.
Nhẹ nhàng và êm dịu không thể giải thích được, nó khiến người ta muốn tiếp tục nghe.
Sau khi cô nói xong, trong phòng nhất thời im lặng.
Đạo diễn hắng giọng: “Buổi thử vai này cũng đơn giản thôi. Trong phim có vài cảnh nhảy, cô có thể thể hiện vài điệu được không?”
Phó Nam Hề suy nghĩ một chút: “Có thể dùng nhạc không ạ?”
Đạo diễn đưa tay mời: “Xin cứ tự nhiên.”
Điệu nhảy mà Phó Nam Hề thực hiện là bài “La đắp hành”, điệu múa này chủ yếu thể hiện vẻ đẹp của cô gái La Đắp khi đang hái dâu và niềm yêu của cô với cuộc sống.
Âm nhạc quen thuộc vang lên, Phó Nam Hề dường như đang trở về phòng tập múa ở trường Đại học.
Hạ eo, xoay người,… động tác mềm mượt như nước chảy.
Cô dường như là cô gái đang hái dâu, La Đắp sống trong một trang trại, khuôn mặt xinh đẹp và dáng điệu thướt tha.
Sau một lúc, Phó Nam Hề thở hổn hển và cúi đầu lần nữa, sau đó bước sang một bên mang giày vào.
Trợ lý đạo diễn vỗ tay nói: “Được rồi. Cô có thể về trước, chúng tôi sẽ thông bóa cho cô sau.”
Phó Nam Hề sững người, cô không ngờ rằng nó lại đơn giản như vậy, chỉ cần một điệu nhảy là kết thúc.
“Vâng, tôi cảm ơn.” Cô lễ phép cúi xuống, xoay người đi ra ngoài qua cánh cửa khác.
*
Sau khi đi ra ngoài, Phó Nam Hề không rời đi ngay mà đứng bên cạnh cây cột điện bên ngoài sảnh để chờ đoàn làm phim ra.
Cô không nghĩ rằng hôm nay lại được gặp Cố Hoài Lương.
Đã hai năm rồi kể từ lần cuối được gặp anh.
Từ lúc ánh mắt hai người gặp nhau, cô chắc chắn rằng anh không nhận ra cô.
Vừa nghĩ về điều đó, điện thoại cô reo lên.
Là Wechat của Lục Tư Đan.
[ Tiên nữ Hề Hề thân mến, buổi thử vai kết thúc chưa? Nó như thế nào rồi? Cậu có xin được chữ ký không? ]
Phó Nam Hề mỉm cười đáp lại.
[ Phần của mình kết thúc rồi, chờ đoàn làm phim ra rồi mình sẽ xin cho cậu. Nhưng mà nói trước nha, hình như thần tượng của cậu không còn nhớ mình nữa, lạnh lùng quá, nên cậu đừng hi vọng nhiều. ]
Trên màn hình hiện lên dòng “Bên kia đang gõ”, chưa kịp gửi tin nhắn của Lục Tư Đan, tiếng mở cửa đột nhiên từ xa truyền đến.
Sau đó, một số nhân vật quen thuộc đi ra.
Phó Nam Hề đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao lớn đi ở cuối.
Cố Hoài Lương mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, chiếc quần dài. Vẻ ngoài giản dị mà sang trọng.
“Thầy cố.” Phó Nam Hề kêu anh lúc anh đi ngang qua.
Để ý có người bên cây cột điện, Cố Hoài Lương dừng lại, hơi nghiêng đầu, ánh mặt đảo qua, trầm giọng nói: “Có việc gì sao?”
Khi các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai sát lại gần cô, cô thấy chúng còn đẹp ơn trên màn hình.
“Vâng!” Nghe thấy lời anh nói, Phó Nam Hề nhanh chóng nắm bắt cơ hội, kéo ba lô trên vai xuống.
Mở khóa ra, Phó Nam Hề thấy một chồng ảnh.
…
Rốt cuộc Lục Tư Đan đã giấu bao nhiêu tấm ảnh vậy?
Phó Nam Hề bất động, không thèm nhìn nữa, cầm đại một tấm đưa cho Cố Hoài Lương.
“À, thầy Cố có thể ký tên cho em được không ạ?”
Vừa nói cô vừa cúi đầu, vội vàng tìm bút cho anh.
Ánh mắt Cố Hoài Lương nhìn vào tấm ảnh trong 3 giây, sau đó cầm bút,
“Được.”
Nghe thấy anh đáp, Phó Nam Hề liên tục nói cảm ơn,
“Không nghĩ rằng là em thích tấm ảnh này.” Lúc nhận lại tấm ảnh, giọng nói bay bổng của Cố Hoài Lương lọt vào tai cô.
Phó Nam Hề sửng sốt.
Cái nào cơ?
Cô nhìn chăm chú vào bức ảnh trên tay, tức giận rêи ɾỉ, che mặt lại.
Trời ơi, xấu hổ quá.
Cô muốn chết.