Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Ta Đã Chết !

Chương 24.2

Nhậm Trường Không bất đắc dĩ gật đầu.

Hệ thống suy nghĩ một lát, nói với giọng trong trẻo: "Đúng vậy, đã lâu như vậy, ký ức của ngài hẳn là đã mất đi rất nhiều."

Nhậm Trường Không vỗ vỗ vầng trán trắng nõn của thiếu niên, có chút tức giận nói: "Vậy thì ngươi còn không mau nói cho ta biết."

Hệ thống nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói.

Nhậm Trường Không nhìn miệng hệ thống không ngừng chuyển động, nhưng đáng tiếc không có âm thanh nào phát ra.

Y cau mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Hệ thống vẫn đang nói chuyện, như thể nó không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường.

"Đã xảy ra những chuyện như vậy."

Hệ thống gật đầu, giọng sữa nói.

Nhậm Trường Không nắm lấy tay hệ thống, trực tiếp dùng đầu ngón tay ra hiệu trong lòng bàn tay.

Đôi mắt của thiếu niên mở to vì ngạc nhiên, và sau đó cậu ngập ngừng nói thêm vài từ, mới nhận ra rằng giọng nói của mình hoàn toàn không phát ra tiếng. Cậu nhìn ký chủ, ánh mắt trống rỗng, kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, cậu lại lên tiếng, nhưng vẫn giống như trước, đôi mắt trong veo lúc đầu tràn ngập buồn bực tột độ, sau đó biến thành ngọn lửa rực cháy, thù hận và tức giận đan xen vào nhau, khiến cho khuôn mặt thanh tú của thiếu niên bị méo mó một chút, đầu ngón tay gõ nhẹ trong không khí: Chủ thần.

Đồng tử của Nhậm Trường Không co rụt lại.

Nó vừa viết xong chữ cuối cùng, đầu ngón tay trắng nõn đột nhiên bị thiêu đốt, ngọn lửa màu lục lam từng chút từng chút một, đầu ngón tay của hệ thống đã cháy thành tro bụi, rồi đầu ngón tay lại mọc lại mờ mịt và gần như trong suốt.

Y kinh hãi, vội vàng ngăn cản hành động của hệ thống lại, sắc mặt tuấn tú ngay lập tức lạnh như băng.

Thiếu niên cúi đầu xuống, nó nhìn vào đầu ngón tay trong suốt của mình, và sau đó nhìn vào ký chủ mà nó đã rất khó khăn mới gặp lại.

Nam nhân trước mặt lo lắng nhìn nó, vẫn giống như trước.

Hệ thống lùi lại một bước, ngơ ngác nhìn y, một tay đặt lên trái tim nó. Lượng thông tin khổng lồ không thể diễn tả thành lời được khiến trái tim nó đau nhói.

Đây có phải là cảm xúc của con người không?

Tại sao trước đây nó không cảm thấy khó chịu như vậy?

Nó vốn tưởng rằng mình đã thoát khỏi Thiên Đế, nhưng chuyện này là sao! Tất cả đều là giả! Là giả! Chủ thần vẫn đặt lệnh cấm đối với nó! Cấm nó nói sự thật với ký chủ, tại sao không giữ lời hứa là để cho họ đi, thỏa thuận ban đầu giống như một trò đùa, cái gì mà chỉ cần ký chủ quay lại một lần nữa và nghe theo quyết định của hắn, hắn sẽ bỏ qua mọi chuyện, tất cả đều là giả, bọn họ đều bị hắn chơi đùa, và mọi nỗ lực từ trước đến giờ của kí chủ đều là vô ích! Mọi thứ dường như trở về điểm bắt đầu.

Không, nó thậm chí còn tồi tệ hơn trước! Ký chủ trước đó còn được hàng ngàn người ngưỡng mộ và tôn kính, y là huyền thoại tu luyện ở nơi này, là một kỳ tích hiếm có! Y xứng đáng trở thành đứa con của Thiên Đạo, và còn là ánh sáng của sự thuần khiết tối cao.

Nhưng bây giờ, thân thể của ký chủ lại ẩn giấu trong Quảng Hàn Cung lạnh lẽo, ký ức quan trọng cũng đã biến mất, linh lực yếu ớt, y hoàn toàn không thể dung hóa vào thân thể trước kia của mình, tất cả mọi thứ của ký chủ đều bị nó phá hủy!

Ký chủ đối xử rất tốt với nó, từng bước dạy cho nó cách sống ở thế gian, định hình lại thân thể cho nó, tìm bảo vật tự nhiên cho nó, sợ rằng nó xuất hiện quá đột ngột, cho nên đã đặt tên cho nó......

Nhậm Trường Không nhìn hệ thống sắc mặt cực kỳ tái nhợt, gượng gạo lo lắng: "Chúng ta đừng nói về chủ đề này nữa!"

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của thiếu niên, Nhậm Trường Không trở nên lo lắng, đây là lần đầu tiên hệ thống của y khóc đỏ cả mắt trước mặt y.

Thiếu niên cắn chặt môi, thân hình càng ngày càng gầy, đôi mắt đỏ hoe ngập tràn sự thù hận đáng sợ, những lời nó nói ra như thể đang vắt kiệt máu trong trái tim nó; Chủ, Thần, Lừa, Dối...

Lời còn chưa dứt, bóng dáng của nó đã tan vỡ và biến mất như bong bóng dưới ánh mặt trời.

Nhậm Trường Không nhìn hệ thống biến mất, mái tóc đen rủ thấp, che khuất khuôn mặt.

Mạc Ly đột nhiên mở mắt ra, nhìn tiểu chủ nhân của mình.

Tiểu chủ nhân đau đớn phát ra âm thanh, sắc mặt vô cùng tái nhợt, không còn hồng hào như trước đây, nó khẽ rêи ɾỉ, nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt, trông vô cùng buồn bã.

Vừa sợ hãi vừa hoảng sợ, y vội vàng bò lên giường, ôm nó vào lòng, thì thầm trấn an: "Chủ nhân, ngài gặp ác mộng sao?" Nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy, động tác vô cùng dịu dàng.

Khi hệ thống mở mắt, nước mắt vẫn lăn dài xuống, hai má ướt đẫm, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

Hệ thống nép mình vào trong lòng của thuộc hạ, che đậy trái tim của mình và khóc nức nở lên: "Đau quá!"

Mạc Ly lo lắng đến mức cũng không để ý nhiều, y mở quần áo ngủ của chủ nhân ra, nhìn về phía trái tim nó, lớn tiếng hỏi: "Sao lại đau, có phải là vết thương lúc trước vẫn còn chưa lành không?"

Linh lực trong tay y cẩn thận tìm kiếm vết thương trong lòng.

"Còn đau không? Cảm giác thế nào? "Rõ ràng là một con vật máu lạnh, nhưng lúc này, tim y đập như sấm sét, đổ mồ hôi đầm đìa.

Hệ thống khó chịu bò vào trong lòng thuộc hạ, không nhịn được mà khóc nức nở.

Mạc Ly ôm chặt tiểu chủ nhân, con ngươi rắn của y phát ra ánh sáng lạnh màu xanh lục rực rỡ, bởi vì cảm xúc của y quá cực đoan.

"Đừng khóc."

Mạc Ly chỉ cảm thấy trái tim mình lúc này như bị ai đó bóp nát, hô hấp không ổn định vì đau nhói. Từng động tác nhẹ nhàng hơn, với sự bảo vệ cẩn thận.

Hệ thống dừng lại một lúc rồi dịu xuống ngồi yên tĩnh, nhưng tâm trạng lại buồn hơn bao giờ hết.

Nó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt u ám mà tuấn tú của thuộc hạ.

Tự lẩm bẩm.

Mạc Ly buông tay ra một lát, nghe lời tự hoài nghi bản thân của tiểu chủ nhân mà không thể nói một lời. Y vén mái tóc ướt của tiểu chủ nhân sang một bên, nhìn đôi mắt đỏ ngầu của nó, hạ mi xuống, mím thật chặt đôi môi mỏng, lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Nhìn bàn tay và bàn chân nhỏ bé của tiểu chủ nhân co rúc vào trong l*иg ngực mình, trong lòng y vừa đau đớn vừa thỏa mãn.

Y nắm lấy tay của tiểu chủ nhân, đặt lên trái tim mình, nhìn ánh mắt ngạc nhiên của tiểu chủ nhân, trịnh trọng nói từng chữ một: "Ngài là người quan trọng nhất đối với ta, không ai có thể thay thế được!"

Sự xuất hiện của ngài là sự cứu rỗi đối với ta.

Vì vậy, xin đừng tự coi thường bản thân.

Ngài rất quan trọng.

Chủ nhân của ta.