Nhậm Trường Không sờ lên mái tóc dài của tiểu đồ đệ, giọng nói nhẹ nhàng, xen lẫn một chút bất đắc dĩ: "Được rồi, đừng khóc nữa.”
Hứa Hoài Quân kéo chặt góc tay áo, lộ ra khớp xương trắng bệch, đôi mắt long lanh đầy nước, tràn ngập niềm vui tươi sáng khó che giấu.
Nhậm Trường Không nhìn mặt đất bừa bộn, nhẹ nhàng thở dài: "Chúng ta đi xem Tiểu Bạch." Cũng không biết cậu bị hệ thống đáng trọng thương có nặng hay không.
Hứa Hoài Quân đi theo sát phía sau.
Nhậm Trường Không tiến vào trong động mới phát hiện Tô Nhược Bạch đã bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút huyết sắc nào.
Y nhanh chóng cúi người xuống, cẩn thận dò xét. Mới phát hiện linh lực của cậu đã biến mất, nội tạng cũng có chút tổn thương, y không khỏi nhíu mày.
Hứa Hoài Quân bước lên phía trước, cũng cẩn thận kiểm tra, duỗi thẳng người, đem linh lực từ lòng bàn tay vào người cậu, chữa trị vết thương cho Tô Nhược Bạch.
Nhậm Trường Không lấy ra một ít đan dược chứa linh mạch, đưa vào miệng cậu.
Sau đó y cầm kiếm lên hộ pháp cho hai người.
Nhưng ánh mắt y lại bất giác chuyển sang Bạch Cốt kiếm bên người Hoa Hoài Quân.
Bạch Cốt kiếm tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm, lúc sáng lúc tối, rãnh máu dữ tợn và một số gai xương vô cùng nhỏ bé trải dày đặc trên thân kiếm, thân kiếm đầy mùi máu tanh, nhìn tựa như là một thanh ma kiếm.
Nhậm Trường Không liếc nhìn Hứa Hoài Quân đang chữa trị cho Tô Nhược Bạch, khẽ nhíu mày.
Tại sao Hoài Quân lại có loại kiếm này, Tai Họa y ban cho hắn lúc trước sao lại biến mất rồi.
Sau đó y lại nghĩ đến hệ thống, nhớ tới cái giọng nói nhỏ nhẹ như sữa không phù hợp với vẻ ngoài của hệ thống, khóe miệng vô thức nhếch lên, lúc mới thiết lập giọng nói, vốn là muốn lấy một giọng nói thiếu niên cho phù hợp, nhưng hệ thống không đồng ý, y đành phải chọn một âm thanh giọng sữa, hệ thống trong đầu y không ngừng làm nũng, y không nhịn được, cho nên chỉ có thể đồng ý.
Bất quá Nhậm Trường Không sờ sờ cằm, cũng rất đáng yêu, y thầm nghĩ, nụ cười của y nở rộ, đôi mắt trìu mến tràn ngập ý cười.
Nhậm Trường Không chưa bao giờ tin rằng hệ thống sẽ phản bội mình. Y và hệ thống bổ sung cho nhau trong tu chân đại lục rộng lớn này, cùng chia sẻ danh dự và ô nhục, thân thiết như gia đình, làm sao hệ thống có thể làm hại y được. Về phần tiểu đồ đệ khẳng định hệ thống gϊếŧ chết y, nhất định là có hiểu lầm trong đó, đợi y khôi phục trí nhớ nhất định sẽ giải quyết.
Gió núi rít gào bên ngoài hang động, sắc trời dần tối, hoàng hôn như lửa, nhuộm những ngọn núi tươi tốt thành một màu sắc tráng lệ, Nhậm Trường Không đơn giản dọn dẹp hang động, đốt lửa, bày trận bảo vệ ở cửa hang, trước khi ngồi thiền bên cạnh Hứa Hoài Quân. Y buông lỏng sự áp chế của khẩu độ tinh thần, tinh thần lực thuần túy điên cuồng rót vào tay chân và xương cốt, tinh luyện thân thể và xương cốt của y, ánh sáng trắng lóe lên khắp cơ thể, lông mày và đôi mắt xinh đẹp của y giống như thượng tiên.
Thời gian trôi qua, màn đêm sâu thẳm và hang động im lặng.
Đúng lúc này, Nhậm Trường Không mở mắt ra, ngăn cản linh lực xoay chuyển, trong đôi mắt đen hiếm thấy có chút bối rối, y tựa hồ nghe được trong đầu tiếng giọng sữa đã lâu không gặp của hệ thống.
Trong lúc y đang do dự, giọng nói trong đầu anh ngày càng rõ ràng hơn, lộ rõ
niềm vui và sự phụ thuộc.
"Kí chủ."
Nhậm Trường Không nhắm mắt lại, liên lạc với hệ thống trong não: "Là hệ thống sao?"
Âm thanh của hệ thống càng lúc càng trở nên trong trẻo, giống như một con chim non trở về tổ.
"Là ta!"
Ánh sáng và bóng tối của một thiếu niên dần dần xuất hiện trong tâm trí Nhậm Trường Không, ánh sáng và bóng tối mờ mịt, ảo ảnh đang trôi nổi.
Trước khi Nhậm Trường Không kịp lên tiếng, hệ thống đã lao tới ôm lấy y.
"Ký chủ, ta rất nhớ ngươi."
Nhậm Trường Không nhìn thiếu niên, không khỏi bật cười: "Ta cũng nhớ ngươi."
Hệ thống cọ xát qua lại trong vòng tay của kí chủ, tận hưởng hơi ấm đã không cảm nhận được từ
lâu, đôi má trắng của nó hiện ra lúm đồng tiền đáng yêu.
Nhậm Trường Không cũng cẩn thận nhìn hệ thống mà mình đã lâu không gặp, nhìn thấy nó vẫn như trước đây, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
"Bây giờ ngươi vẫn có thể tồn tại trong đầu ta sao?"
Ánh mắt hệ thống hơi trầm xuống, nó chán nản lắc đầu: "Ký chủ, ngài chỉ có thể nhìn thấy và liên lạc với ta bây giờ. Chỉ khi ngài trở về nguyên thân, ta mới có thể ràng buộc với ngài."
Bởi vì nó ở trong tâm trí, nó giao tiếp trực tiếp với ý thức, vì vậy tốc độ nói của hệ thống đã không khác gì người bình thường.
Nhậm Trường Không suy nghĩ một chút rồi quyết định hỏi một vấn đề quan trọng: "Vậy ngươi có biết ta chết như thế nào không? Và ta cũng đã quên rất nhiều chuyện."
Hệ thống ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy tràn đầy kinh ngạc: "Ký chủ ngài quên chuyện xảy ra trước đó rồi sao?"