Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 6.1: Giải quyết hiểu lầm

Lâm Ngư không đi lâu, tuy trở về sẽ nhận được kết quả khiến mình thất vọng, nhưng cậu vẫn rất nhớ Tần Thời Dã, hơn nữa sắp tới chính là sinh nhật cậu, cậu muốn nhìn thấy anh Thời Dã vào ngày sinh nhật mình, tính toán lại, thì cậu ra ngoài chưa được ba ngày.

Buồn bực đá lên hòn đá nhỏ, nhìn con đường quen thuộc bên ngoài tiểu khu, dù sao cũng chết, Lâm Ngư kêu lên một tiếng hạ quyết tâm, quyết định dù cho Tần Thời Dã từ chối cậu, cũng phải tận dụng khả năng của mình để giữ lại công việc đầu bếp, không thể yêu đương, vậy ở gần người trong lòng cũng tốt.

“Lâm Ngư!”

Vừa mới lên tới lầu 5, đã nghe thấy một giọng nói tức giận cất lên, Lâm Ngư ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Thời Dã liền lùi lại sát tường, thấy dáng vẻ như muốn ăn thịt người của hắn, Lâm Ngư có chút giật mình, không hiểu vì sao sau lưng có cảm giác lành lạnh, hệt như chuột khi thấy mèo, nghe thấy giọng của hắn liền muốn quay người bỏ chạy.

Cánh tay bị người dùng lực giữ lấy, Lâm Ngư lảo đảo ngã vào lòng Tần Thời Dã, Tần Thời Dã vòng tay ôm lấy nửa người trong lòng, giọng nói chứa đầy tức giận: “Chạy gì hả?”

Lâm Ngư bị ôm trong lòng Tần Thời Dã, xung quanh ngập tràn hơi thở nam nhân mạnh mẽ, ấp úng nói: “Không, không có chạy....”

Cơ thể bị ném lên sô pha, nam nhân cúi thấp người xuống, sát lại gần vẻ mặt ngây ngốc của tiểu mỹ nhân, ánh mắt than làm nhìn người đã xâm chiếm tâm trí hắn mấy hôm nay: “Mấy ngày nay em đi đâu?”

Lâm Ngư không hiểu vì sao lần này trở về cảm thấy Tần Thời Dã có chút đáng sợ, khiến cho người ta không dám trái lời hắn, nghe vậy lập tức trả lời: “Đi qua một làng ở thành phố bên cạnh du lịch, không phải rất nhanh tôi đã về rồi sao.”

Giọng nói còn mang theo chút ủy khuất, làm sao, nhất định phải tính sổ chuyện cậu bỏ trốn mấy ngày, không cho hắn cự tuyệt đàng hoàng sao?

Trong lòng vô cùng buồn bực, Lâm Ngư dùng tay đẩy người nam nhân ra, nhưng hắn hệt như một bức tượng bất động, nên đành thôi: “Không phải là vì em không muốn nghe anh chính miệng cự tuyệt, nên em mới trốn vài ngày à, làm sao, nhất định phải trực tiếp từ chối mới được à....”

Lâm Ngư vừa lén nhìn sắc mắt Tần Thời Dã, vừa bất bình nói: “Ngày mai sinh nhật nên em mới về, hừ, dù cho hôm nay anh từ chối em, ngày mai cũng phải đón sinh nhật với em! Không làm người yêu em cũng muốn ở cùng anh, chúng ta quen biết đã lâu, lẽ nào không thể làm người yêu cũng không thể làm bạn bè à.”

Lâm Ngư liên tục nói, thấy Tần Thời Dã hơi cong môi, lập tức sửng sốt, anh Thời Dã cười, cậu chưa từng thấy anh Thời Dã cười, hắn cười lên cũng thật đẹp trai....

Không đúng! Vậy mà hắn lại cười!

Lâm Ngư sắp tức chết rồi, cậu còn đang buồn bã khổ sở, bọn họ còn đang nghiêm túc nói chuyện! Tần Thời Dã lại có thể cười, trông cậu rất buồn cười à!

“Anh cười cái gì?” Lâm Ngư hung hăng nói, “Em muốn cùng đón sinh nhật với người mình thích thì có làm sao? Ngay cả một ước muốn này của em cũng không được à, em nấu nhiều đồ ăn như vậy đều vào bụng ai, anh còn cười! Anh....Ưm!”

Tần Thời Dã cúi đầu lấp kín đôi môi đang liên tục đóng mở kia, lúc vừa thấy cậu hắn đã muốn làm vậy, tuy bộ dáng xù lông của Tiểu Ngư rất đáng yêu, nhưng nếu để cậu nói tiếp thì hiểu lầm sẽ càng lớn, nên không thể để cho cậu nói tiếp được.

Lâm Ngư trừng lớn hai mắt, cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên mắt, Tần Thời Dã ngậm lấy đôi môi mềm mại của cậu, ôn nhu liếʍ nhẹ lên môi vài cái, kẽ răng Lâm Ngư rất nhanh đã được mở ra, đầu lưỡi nam nhân lập tức len lỏi vào khoang miệng, tìm được đầu lưỡi cậu liền trêu đùa mυ'ŧ lấy, ban đầu chỉ là nhẹ nhàng hôn, lúc sau đã biến thành triền miên dây dưa, Tần Thời Dã hung hăng mυ'ŧ lấy môi lưỡi của cậu, đem mọi nhung nhớ trong mấy ngày nay trút hết ra, động tác cũng ngày càng kịch liệt. lưỡi Lâm Ngư bị mυ'ŧ đến tê dại, hô hấp dồn dập, khẽ giãy giụa một chút, lại bị nam nhân tiếp tục đè xuống hôn thật sâu.

Đến khi Lâm Ngư không thở nổi nữa, Tần Thời Dã mới buông cậu ra, lúc rời ra hắn còn cắn trên môi cậu một cái, áp trán vào trán cậu, mắt đối mắt với Lâm Ngư, nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu tâm trí cậu.

Lâm Ngư bị hôn tới ngốc, ngây ngốc há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.

Ngón tay Tần Thời Dã vuốt ve đùa giỡn đôi môi cậu: “Thơ tình của em anh đã thấy, nụ hôn này coi như là đáp lễ, hiện tại đến lượt anh nói chưa?”

Lâm Ngư giật mình lùi lại về sau, mặt đỏ bừng, gật gật đầu, cậu cảm thấy mình có chút loạn.

Tần Thời Dã thấy cậu lùi lại, cũng không tức giận, lại đè về phía trước một chút, khoảng cách của hai người ngày càng gần, Tần Thời Dã cúi người, thấp giọng nói: “Do anh không tốt, anh không nói rõ với em, hôm đó em nói thích anh, thật ra anh đã rất vui, anh chưa từng thích ai cả, trước kia vẫn luôn cho rằng mình thích đồ ăn em nấu, mãi đến khi em tỏ tình với anh, anh mới phát hiện anh cũng thích em, có điều lúc đó đầu óc có chút loạn, nên nói không rõ ràng.”

Theo từng câu nói của Tần Thời Dã, mặt Lâm Ngư cũng ngày càng nóng hơn, trong lòng cũng càng thêm ngọt ngào, cậu đã nghe rõ, Tần Thời Dã cũng thích cậu. Nghĩ đến nụ hôn kịch liệt vừa rồi, không khỏi vươn lưỡi liếʍ môi dưới, Tần Thời Dã đã nhìn thấy tấm card của cậu, còn đáp lại cậu, hiện tại Lâm Ngư cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.