Tâm trạng không vui, Lâm Ngư không khỏi hối hận, sớm biết vậy không nên nói ra, vậy thì còn có thể ở chung giống như trước, bây giờ cả hai người đều xấu hổ, nói không chừng ngay cả bạn bè cũng không thể làm, đột nhiên cậu bật dậy khỏi giường, đúng rồi, anh Thời Dã bảo cậu qua kia, có phải là muốn sa thải cậu hay không?
Lâm Ngư ủ rũ ngã nhào xuống giường, thê thảm đăng một status vào vòng bạn bè đã ẩn Tần Thời Dã: (Thất tình [khóc khóc])
Rất nhanh cậu đã nhận được thông báo, là một cô gái có quan hệ khá tốt với Lâm Ngư, tên là Trần Sở Kiều, cô bình luận: (Tiểu Ngư đáng thương, đừng buồn, người tiếp theo sẽ càng tốt hơn!)
Lúc sau Trần Sở Kiều trực tiếp ib cho Lâm Ngư: Tiểu Ngư, tớ có tổ chức một tour du lịch, ngày mai sẽ xuất phát, thêm cậu vẫn kịp, có muốn đi với tớ không, thất tình thì đừng ở nhà, ra ngoài giải sầu đi.
Lâm Ngư nhớ lại chuyến du lịch vui vẻ mấy hôm trước, lại càng buồn, cậu không muốn gặp Tần Thời Dã, không muốn chính tai nghe hắn từ chối thậm chí là sa thải cậu, bèn cắn cắn môi: Được, mai tớ đi với cậu.
Sau khi nắm rõ thời gian, địa điểm, Lâm Ngư năm trên giường, nhớ lại lúc cùng Tần Thời Dã ở chung, càng nghĩ càng buồn, khóc một lát rồi ngủ thϊếp đi.
Khi thấy người kia ngủ rồi, Tần Thời Dã mới cẩn thận trèo từ ban công vào, nhìn thấy đôi mắt người trên giường hoe hoe đỏ, lại có chút sưng lên, thở dài một hơi: “Đúng là ngu ngốc.”
Nhẹ nhàng lau nước mắt cho người kia, lại lấy thuốc mỡ thoa lên mi mắt cậu, Tần Thời Dã ngồi trên giường, ánh mắt thâm trầm nhìn tiểu mỹ nhân đang say ngủ: “Tiểu Ngư, đây là em tự mình đâm đầu vào.”
Nếu đã nói thích hắn, thì phải luôn thích hắn, đến chết mới thôi, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không buông tay.
Mãi đến khi mặt trời ló dạng, Tần Thời Dã mới đứng dậy, trèo lên ban công trở về nhà mình, đợi Lâm Ngư qua.
Lâm Ngư dậy rất sớm, vì sợ gặp phải Tần Thời Dã, sau khi rửa mặt xong, cậu tùy ý sắp xếp một chút đồ đạc liền đi ra ngoài, dù sao cậu cũng không hứng thú, tùy ý ngắm cảnh là được, chủ yếu là tránh mặt Tần Thời Dã, đợi đến khi đi tới nơi, Trần Sở Kiều đã chờ ở nơi đó, thấy bộ dáng ủ rũ của Lâm Ngư, liền vỗ vai an ủi cậu: “Hôm nay có một vài nam sinh khá chất lượng, để tớ giới thiệu cho cậu nhé?”
Lâm Ngư lắc lắc đầu: “Tớ vẫn còn rất thích anh ấy.”
Trần Sở Kiều lần nữa than ngắn thở dài: “Tiểu Ngư đáng thương.” Cô xoa xoa mái tóc tiểu mỹ nhân, họ học chung trường, lúc trước vì Lâm Ngư lớn lên xinh đẹp, nên Trần Sở Kiều đã chủ động kết bạn với cậu, sau này phát hiện tính cách Lâm Ngư cũng rất tốt, nhưng có chút hơi hiền, mọi uất ức đều giữ trong lòng, rất hiểu chuyện, thật muốn đánh chết nam nhân làm tiểu mỹ nhân này buồn tới vậy.
“Lần này chúng ta cùng nhau đi chơi đi, nam nhân thối đó có gì tốt, tớ tìm cho cậu vài người nữa, hiện tại cậu đừng dùng điện thoại nữa, không nhìn sẽ không thấy buồn, đừng nghĩ nhiều...”
Nghe được tiếng bạn tốt lải nhải, tâm tình Lâm Ngư cũng tốt lên một chút, khi nhìn thấy đoạn chat giữa mình và Tần Thời Dã vẫn còn dừng lại ở hai câu nói kia, Lâm Ngư khẽ cắn môi, tắt điện thoại đi.
Để mình trốn tránh vài ngày đã, trở về sẽ chấp nhận hiện thực sau.
Tần Thời Dã chờ mãi chờ mãi cũng không thấy ngưởi tới, thấy trời đã về trưa còn không có động tĩnh gì, gõ cửa cũng không ai lên tiếng thì có chút lo lắng, lần nữa trèo ban công sang nhà Lâm Ngư, lại phát hiện không có người ở nhà.
Nam nhân trầm mặt gọi cho Lâm Ngư mấy cuộc nhưng đều tắt máy, nhắn tin cũng không có ai trả lời, mãnh thú trong lòng lập tức nhảy ra, lệ khí bay vυ't trời, giờ phút này hắn rất muốn thấy máu, chỉ có vậy mới làm hắn bình tĩnh được.
Điện thoại đột nhiên bị ném mạnh xuống đất vỡ tan, Tần Thời Dã lộ ra nụ cười khiến người khác run sợ: “Giỏi lắm, Lâm Ngư.”
Làm loạn tâm hắn, lại bỏ của chạy lấy người, một câu cũng không để lại, nói thích hóa ra chỉ có vậy!
Ánh mắt hắn rơi xuống điện thoại đã vỡ làm nhiều phần, hệt như bị lăng trì, lại nhìn thấy bó hoa đầy màu sắc đẹp mắt bên kia, Tần Thời Dã đi qua, cầm bó hoa kia lên, bên cạnh còn rớt ra một tấm card, hắn nhặt lên xem, là chữ viết của Lâm Ngư:
Suối luôn cùng hướng với dòng sông,
Sông lại tương ngộ cùng với biển
Gió cũng thổi quanh bầu trời rộng
Mang theo một tấm chân tình xưa
Vạn vật tuần hoàn theo quy tắc
Gặp gỡ đều là do nhân duyên
Thế gian tất thảy đều có đôi
Cớ sao anh em lại xa lìa?
Anh nhìn núi cao hôn trời rộng
Lại nhìn sóng cuộn hòa từng cơn
Ai bảo anh em không dung hòa
Tỷ muội lại coi thường huynh đệ?
Mặt trời sáng rực ôm lấy đất
Cánh hoa tươi đẹp hôn lấy biển,
Chân tình rốt cuộc là ý chi
Nếu như anh không hôn lấy em.
(Anh Thời Dã, yêu đương với em chứng tỏ là ánh mắt anh rất tốt, về sau em sẽ đối tốt với anh! -------Tiểu Ngư siêu cấp thích anh)
Tấm card và bó hoa bị đặt lẻ loi ở một góc, mỗi chỗ đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm, khiến cho cảm xúc đen tối của Tần Thời Dã dần được khống chế lại, hắn bứt lấy một cánh hoa, đặt lên chóp mũi hít nhẹ, muốn thông qua đóa hoa từng bị tiểu mỹ nhân chạm lấy cảm nhận chút hơi thở của cậu.
Đem bó hoa trở về phòng, Tần Thời Dã cầm tấm card, đầu ngón tay hơi vuốt nhẹ: “Vậy cho em thêm chút thời gian nữa, Tiểu Ngư.”
Lời cũng chưa nghe xong đã chạy loạn, thật đúng là không nghe lời.
Nếu còn không quay về, tôi sẽ tự mình đi bắt em.