Kiều Dưỡng Phế Vật Xinh Đẹp Ở Mạt Thế

Chương 1.1: Trọng sinh / Tận thế

Hôm nay là ngày thứ mười Tần Thời Dã trọng sinh.

Một năm sau, sẽ tới ngày tận thế.

Nơi này là một khu chung cư cũ ở Hải Thị, tuy có chút hẻo lánh, nhưng đi qua quốc lộ, giao thông cũng rất thuận tiện, trong khu còn có vài tòa nhà năm tầng nhỏ, sân thể dục ở trường trung học xon không lớn bằng công viên trong trung tâm, Tần Thời Dã đã bán đi một phòng ở trung tâm thành phố Hải Thị, về chỗ này thuê một gian phòng.

Trung tâm thành phố, là nơi nhiều người tụ tập nhất, lúc tận thế đến cũng là nơi nguy hiểm nhất, xác sống đổ ra đường thành đàn, tóm được người liền nháo tới cắn xé, nếu không có dị năng mạnh mẽ và phương tiện giao thông, khả năng chạy thoát khỏi đó gần như là bằng không.

Tần Thời Dã xuất thân là trẻ mồ côi, lăn lê bò lết để lớn, bởi vì có giá trị sức mạnh cao, lại may mắn gặp được người cầm đầu, vậy nên đã trở thành lính đánh thuê cho một tổ chức, nhiệm vụ tuy có chút nguy hiểm, nhưng kiếm được khá nhiều tiền, ngoài căn hộ ở trung tâm thành phố kia, ở quê hắn Nam Thị, cũng là nơi hắn sống khi còn nhỏ mua một cái, làm nhà để dưỡng lão, hiện tại, Tần Thời Dã quyết định đem phòng mua ở quê làm nơi sinh tồn thứ nhất trong tận thế.

Vì sao còn ở lại Hải Thị, là bởi vì nơi này rất tiện lợi, có thể thu thập những vật tư ở Nam Thị không có. Sau khi trọng sinh, Tần Thời Dã không ngừng thu thập vật tư. Vận chuyển hàng hóa đến những địa chỉ khác nhau theo từng đợt, khi camera theo dõi bị ngắt, liền đem vật tư thu được vào trong không gian, sau đó lại mở xe trống đi ra ngoài, giả vờ như đều đã vận chuyền hết hàng hóa ra ngoài.

Đúng vậy, Tần Thời Dã có một cái không gian, là hắn trang sức hắn mang trên người khi bị để ở cửa cô nhi viện, nhìn thì giống ngọc nhưng không phải ngọc, hệt như một món trang sức giả rẻ tiền, cũng vì vậy mà Tần Thời Dã mới có thể giữ được, không bị người khác lấy mất.

Đời trước khi tận thế xảy ra, không gian ở mặt ngoài trang sức vô tình bị mở ra, không phải vì lấy máu nhận chủ trong tiểu thuyết huyền huyễn, mà là sau khi thức tỉnh dị năng, Tần Thời Dã phát hiện ý thức của mình có thể kết nối với mặt trang sức, từ đó biết được cách mở và sử dụng không gian, qua mấy năm viện nghiên cứu nghiên cứu dị năng, hiểu biết rõ hơn mới biết được, đây chính là tinh thần lực trong lời nói bình thường.

tinh thần lực phải từ dị năng cấp hai mới cảm nhận rõ được, mà ngay từ đầu Tần Thời Dã đã làm được, chứng minh dị năng của hắn ngay từ đầu đã mạnh hơn người khác.

Mà một đời này, hắn vừa trở về, liền phát hiện có thể dùng tinh thần lực kết nối với không gian, không cần đợi tới lúc tận thế. Tần Thời Dã suy đoán, đại khái là khi trọng sinh còn mang theo tinh thần lực của mình từ đời trước về, có điều không thể sử dụng dị năng, chỉ đành chờ tới sau tận thế, sợ rằng còn có thứ vật chất không rõ nào biến dị.

Không gian là nơi tốt, có đất để gieo trồng, còn có một dòng suối nhỏ, nơi này là một phần có hạn, có thể dùng để thả những vật còn sống. Còn có một không gian bịt kín cực lớn, đời trước mãi đến lúc chết Tần Thời Dã cũng không rõ nơi này rốt cuộc lớn tới mức nào, là nơi để bỏ những đồ vật không có sinh mạng vào. Điểm tốt là thời gian bị cố định, bỏ vào như nào thì lấy ra vẫn vậy.

Có dị năng mạnh mẽ, còn có không gian gần như vô hạn, vì sao còn chết ở năm thứ năm của tận thế, đều là vì đời trước Tần Thời Dã còn quá trẻ, chưa hiểu rõ đạo lý cho vật vật trả ơn, cho người người báo oán.

Khi đó hắn cùng mấy đồng đội đi thực hiện nhiệm vụ, đột nhiên tận thế tới, bọn họ một đường đánh xác sống, ngẫu nhiên cứu được người, rồi tới một căn cứ tư nhân lớn. Dị năng của Tần Thời Dã là phân giải, phân giải đồ vật thành những đốm nhỏ mắt thường không thể thấy, ban đầu chỉ có thể phân giải một bộ phận nào đó của xác sống, sau này đã có thể phân giải hoàn toàn.

Bởi vì Tần Thời Dã quá mạnh, người được hắn cứu đều đưa vào trong căn cứ, dọc trên đường đi, năng lực của Tần Thời Dã đều bị mọi người nhìn rõ, vật tư thì dùng bất tận, năng lực thì quá mạnh mẽ, hắn cũng không chút thu liễm, vì hắn cảm thấy bản thân hắn có thể chấp được cả mười người, không cần so đo quá nhiều, hơn nữa bản thân có năng lực, còn có đồng đội giúp đỡ, vật tư nói dùng liền dùng, kết quả lại bị cầm tù ở viện nghiên cứu.