Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 3 - Chương 10: Hiếp Xong Còn Dám Bỏ Chạy

Tuyến thể bị Cao Tuấn cắn rách mới chịu nhả ra, hai dòng máu tanh ngọt lăn vòng qua cần cổ, hội tụ nơi hầu kết, thấm ra một mảng nệm giường loang nổ, cậu chẳng khác nào con thú hoang bị thợ săn bắt được, thoi thóp mà thϊếp đi.

Cao Tuấn cũng nằm vật xuống giường, đôi mắt khép hờ, hé ra cánh môi đỏ rực máu tươi mà thô nặng thở dốc... dù không có cách nào đánh dấu được như Omega, nhưng dưới uy áp vừa rồi, hắn đã thành công thuần hóa được tuyến thể của ca ca, những cuồng hoan kịch liệt kia sẽ vĩnh viễn khắc sâu vào tâm trí, chỉ cần ngửi được tin tức tố tỏa ra, chân đối phương lập tức sẽ run, tim sẽ đập, khuôn mặt sẽ đỏ lựng mà chờ hắn tới yêu thương.

Nhưng hắn biết bản thân vẫn chưa đủ mạnh để độc chiếm được người này, có thể giam giữ trong ngày một ngày hai chứ không thể giam giữ được cả đời.

Tiếc nuối ôm Vũ Đường một cái thật chặt, chẳng cần biết cậu có nghe thấy hay không, Cao Tuấn vẫn âu yếm ước hẹn.

"Ca... anh nhất định phải chờ em trở về!"

___

Ánh nắng lọt qua khe cửa sổ, phủ ấm sườn mặt nam nhân nằm nghiêng trên giường lớn, trước khi rời đi, Cao Tuấn còn chu đáo tẩy rửa cho Vũ Đường, hắn đưa cậu về lại căn phòng ngủ sạch sẽ, dẹp bỏ tất cả những thứ biếи ŧɦái ở dưới tầng hầm vứt đi.

Suốt thời gian mê man, Vũ Đường ngủ một mình cũng không an ổn, cậu liên tục gặp mộng xuân, tái hiện lại những hoan ái cuồng loạn với một Alpha đồng giới, mây mưa cao trào mà đánh dấu lẫn nhau, khăng khít như một thể thống nhất.

"Aaaa... Hộc hộc..." Mồ hôi nhễ nhại thành dòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt người trong giấc mơ, cậu liền hoảng hốt bật người tỉnh dậy, cảm giác bị gặm cắn vẫn rất rõ ràng, muốn lãng quên mà cũng không có cách nào xóa tan được.

Cắn răng lê bước xuống giường, bàn chân vừa chạm nền đất, cả người Vũ Đường liền run rẩy ngã phịch, cơ thể không có lấy một chút khí lực đáng mặt Alpha.

"Tê..."

Sau lớp băng gạc được Cao Tuấn dán lên, tuyến thể lại thấm ra máu ướt, cậu vươn tay ôm gáy, cố gắng hít sâu một hơi, nhịn xuống cơn buốt nhói.

Không thể đi được, Vũ Đường lại bò về bên giường, hoa mắt chóng mặt không dám tin: cậu đây là bị nhãi ranh làm đến mức không xuống giường nổi... thật quá mất mặt!

Cả người ê ẩm còn chưa hết hoang mang, tờ giấy đặt sát mép bàn đã thu hút cậu cầm lên, mắt đọc từng dòng mà run rẩy cánh tay.

"Ca... món nợ ba ngày ba đêm sẽ tính sổ với anh sau. Trong thời gian em vắng mặt, nếu anh dám đi tìm ai khác, thì hãy cẩn thận đôi chân, đừng để cả đời không khép lại được."

"Video còn có nhân một bản trong laptop, nếu nhớ em, anh có thể lấy ra xem lại, ngoan ngoãn đừng phát lệnh phong sát em nha!"

Vò nát mẩu giấy, Vũ Đường túm chặt cổ áo, kịch liệt kiềm chế hỏa nộ.

Nhãi ranh... giỏi... giỏi lắm... hϊếp xong còn dám bỏ chạy.

"Cộc" "Cộc" "Cộc"

Nghe tiếng gõ cửa, khí thế oai hùng vừa mới bốc lên, đột nhiên rút đi sạch sẽ, Vũ Đường co quắp bất an: Chẳng phải hắn đã đi rồi sao? Như thế nào còn quay lại gõ cửa phòng?

"Bộp" "Bộp" "Bộp"

Âm thanh chuyển từ gõ sang đập, cố chấp không thôi, ép người bên trong phải lên tiếng đáp lại.

"Đừng... đừng vào đây." Vũ Đường kéo tấm chăn phủ kín người, run giọng ngăn cản.

"Đại ca... anh làm sao vậy? Em có thể vào không?" Ngô Nam chờ đợi không được, nghe tiếng lão đại có gì đó sai sai nên cũng sốt sắng dò hỏi.

Nhận ra người đó là Ngô Nam, Vũ Đường liền lên cơn thịnh nộ, cậu giật bỏ tấm chăn, mắt trừng xuyên cánh cửa, nồng nặc sát khí phun ra.

"Lăn vào đây?"

Được đồng ý, Ngô Nam vội lấy chìa khóa dự phòng mở ra, vừa bước vào đã thao thao bất tuyệt.

"Đại ca, thiếu chủ gọi em tới chăm sóc anh, đây là cháo cậu ấy dặn, cả trái lê anh thích nữa, còn có..."

"Câm miệng, để đồ lại rồi xéo ra ngoài." Nhìn cái bản mặt tươi như hoa kia, Vũ Đường lại nhớ tới cú điện thoại có thể cứu mình lúc đó, lòng thầm oán tên thuộc hạ ngu ngốc, tin tưởng lời Cao Tuấn đến mức không mảnh manh nghi ngờ. Đã thế, sáng ra còn dám dọa cậu một vố hãi hùng, nhưng cũng vì vậy, bản thân mới nhận ra: từ sâu trong tiềm thức, Cao Tuấn từ lúc nào đã thống trị được xúc cảm của cậu.

Da mặt lão đại hôm nay khá hồng, khí thế sắc bén cũng vì thế rút đi gần hết, bị chửi mà Ngô Nam cũng không cảm thấy áp bách, hắn ân cần đắp lại chăn, nhẹ nhàng khuyên bảo.

"Thiếu chủ nói anh đang không khỏe, không thể nổi nóng, nghỉ ngơi nhiều một chút, em ra ngoài đợi lệnh của anh."

Một câu thiếu chủ, hai câu thiếu chủ, trong mắt chúng chắc giờ chỉ tôn sùng mỗi nam chính, chẳng còn coi lão đại này ra gì nữa rồi.

Chờ cánh cửa khép lại, Vũ Đường biết vị trí bản thân đã có dấu hiệu lung lay, cậu cũng không cảm thấy buồn, thậm chí còn mong đợi ngày được xuống đài, đi tìm một cuộc sống mới.

Hệ thống im thin thít, nó cũng chẳng dám lên tiếng nói cho ký chủ biết: Nam chính giờ rất cần quyền lực, nhưng quyền lực để thâu tóm cậu về tay, nếu chỉ thỏa mãn điều kiện trong nguyên tác, nhiệm vụ này 100% thất bại.