Phảng phất mùi thảo dược vờn quanh chóp mũi, kinh mạch đau đớn bị thiêu nóng dữ dội, làn da run rẩy được người phía sau bao bọc vuốt ve xoa dịu.
Mí mắt Vũ Đường nặng nề, cố sức chớp động mở ra tầm nhìn, nhỏ giọng yếu ớt: "Đừng... đừng chạm vào ta."
Tư Nhiên gác cằm lên vai Vũ Đường, cổ tay mềm dẻo đang ấn huyệt đạo sau lưng liền xòe rộng, trườn qua sườn nách, ôm trọn lấy l*иg ngực nam nhân.
"Chẳng phải Đường nhi rất thích ta ư? Như thế nào không cho ta chạm vào?"
"Không có... ngươi đừng nói bậy... ta... khó chịu?" Vũ Đường hổn hển phản bác, rõ ràng huyệt bất động đã được hóa giải, nhưng tại sao toàn thân lại mềm yếu vô lực?
Se se hai núm nụ cương lên, Tư Nhiên khẽ cười: “Không có sao? Vậy Đường nhi nói xem: Hai chúng ta vốn dĩ không thân không quen, hà cớ gì năm lần bảy lượt tiếp cận giúp đỡ ta? Rõ ràng võ công cũng rất cao cường, tại sao lại cam chịu trở thành phế nhân, một thân nữ trang nhục nhã hầu hạ dưới thân hoàng đế? Nguyên do chẳng phải đều vì ta hết hay sao?”
Không có thật mà...
Cánh tay run rẩy nâng lên thành gỗ, Vũ Đường khó khăn né tránh không thành, thân thể kiều mị không xương của Chính Thụ cứ dính sát lại, da thịt không ngừng áp cọ kɧıêυ ҡɧí©ɧ bản năng du͙© vọиɠ nam nhân.
“Không phải như ngươi nghĩ... ta chỉ vì bản thân ta... ngươi... mau dừng tay lại...”
Bàn tay Tư Nhiên trượt nhẹ xuống dưới, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ người đằng trước vuốt ve, ngón trỏ nghịch ngợm ấn ấn lên lỗ sáo qυყ đầυ trêu chọc.
“Đường nhi đừng nên dối lòng, hiểu rõ về ta như vậy mà chỉ biết âm thầm hi sinh chịu đựng, có phải là đang tự ti chính mình đúng không?"
Nói đoạn thở dài, Tư Nhiên đau xót thơm nhẹ lên viền tai cậu, ngữ điệu chan chứa yêu thương.
"Thật lòng xin lỗi... Về tới nơi, chúng ta lập tức thành hôn, Đường nhi sẽ trở thành thái tử phi, tương lai chính là hoàng hậu tôn quý nhất An Lạc, chẳng ai còn dám khinh bạc ngươi nữa.”
Vũ Đường khϊếp đảm nghe Chính Thụ tự đa tình suy diễn, hơi thở dồn dập hít vào không thông: "Bỏ... bỏ tay ra... ngươi nói nhăng cuội gì vậy? Ta với ngươi không thể? Ưm~... ha a ư ư... ngươi... ngươi... ngươi..."
Bùm...
Sóng nước trong dục bồn dập dềnh, xô đẩy mặt cánh hoa hồng chạy toán loạn, Tư Nhiên chiều ý buông tay, nhưng lại ngụm lặn xuống dưới nước, y nín thở ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ khiến cho đại não Vũ Đường nổ tung tê dại.
"Ư ưm~... mau... ư... nhả ra."
Miệng nhỏ cố tình ngậm chặt hơn, người dưới thân nút lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ phồng căng giật giật mới chịu ngừng lại.
Rào... rào...
Khuôn mặt tựa thần tiên ngoi lên mặt nước, dòng chất lỏng trong suốt xối từ đỉnh đầu đua nhau trượt dài xuống cần cổ, làn da trắng sứ như có như không phản quang ánh đèn đuốc hắt qua, huyền ảo quyến rũ vô cùng.
Vũ Đường ngây dại, máu mũi nhỏ xuống, tách... tách... mấy giọt thẫm đỏ, loang nổ hòa tan cùng sóng nước.
Đôi mắt hạnh nhân chớp động, Tư Nhiên chỉ dùng duy nhất ngón trỏ nâng cằm Vũ Đường, thổi khí nơi chóp mũi, mạt ý mỉm cười: "Đường nhi... ta đã giúp ngươi đả thông kinh mạch, tuy chỉ hồi phục được 1 phần mười nội lực so với trước, nhưng còn tốt hơn là một phế nhân bất lực."
Đẩy Chính Thụ ra xa, Vũ Đường xoay lưng lại, hai má đỏ hồng sắp lên tới tận mang tai.
Quệt bỏ vệt máu, cậu nghi ngờ thử điều tức, quả thực đã không còn bị phong bế, cảm giác thiêu nóng cũng biến mất, cơ thể nhanh nhẹn thoải mái hơn rất nhiều.
Chưa kịp reo mừng, Tư Nhiên xấu xa đã dùng một tay vục bãi nhầy trắng đυ.c nổi trên mặt nước, đưa tới trước mặt cậu, tay kia vuốt lấy dọc sống lưng run lên vì xấu hổ, không kiêng nể tạt cả xô nước lạnh vào lòng tự tôn nam nhân.
"Đường nhi nhìn xem đây là gì? Nghĩ phải tốn công lắm mới giúp ngươi đả thông, không ngờ còn chưa tới một phút?"
Chưa tới một phút... chưa tới một phút... aaaaa... chưa tới một phút... có nam nhân nào chịu được nhục nhã này?
Hất bàn tay vô duyên kia đi, Vũ Đường lấy lại sức lực, nhón chân muốn nhảy khỏi bồn tắm.
Tư Nhiên nhếch môi, giữ chặt bả vai ghìm lại: "Đường nhi định tính đi đâu hửm? Chúng ta còn chưa có động phòng?"
Động cái gì mà động... Ta đâu phải lão công của ngươi. Vũ Đường tức giận giãy không ra.
Đáng chết, dù y đã khôi phục nội lực cho cậu, nhưng võ công dường như không có lực, dăm ba chiêu mèo cào liền gục, bản thân không có cách nào địch nổi đối phương lúc này.
Cắn răng kéo dài thời gian, Vũ Đường hít sâu vạch rõ giới hạn: "Ta và ngươi chưa qua cưới hỏi đàng hoàng sao có thể làm chuyện đó?"
Kéo người xoay lại, hai cánh tay đu lên cổ Vũ Đường, làn mi dài ẩm ướt chớp động câu dẫn đối phương, Tư Nhiên rạng cả hai chân ngồi trên đùi cậu cọ cọ: "Không sao, đưa sính lễ là được rồi?"
Ực... ực... giá trị mỹ nhan kia phạm quy đến mức nghịch thiên, Vũ Đường xấu hổ nghiêng đầu tránh đi, phân tán lực chú ý không nên có.
Miệng lắp bắp: "Ta... ta không có ngân lượng... không sắm nổi sính lễ cưới thái tử An Lạc ngươi."
Tư Nhiên bật cười, thu một tay nhéo chóp mũi Vũ Đường, sủng nịnh: "Yên tâm, ta có! Ba viên dược hoàn Kinh Môn đáng giá trăm vạn vàng hoàng kim mới nuốt vào bụng Đường nhi coi như đặt cọc. Về tới An Lạc sẽ bù cho ngươi gấp vạn lần hơn thế?"
Bắt buộc phải làm Chính Thụ chết tâm, Vũ Đường cùng đường, méo mó lấy lý do mà tự vả mặt chính mình.
"Ngươi... ngươi thấy rồi đó... ta... ta bất lực... ta không thể làm ngươi hạnh phúc?"
Mí mắt Tư Nhiên híp lại, khóe môi bất mãn cong cao: "Ha! Ý của Đường nhi là gì hửm? Coi thường Thái tử ta sao?"
Giữ chặt sau gáy, Tư Nhiên đáp xuống nụ hôn cuồng bạo. Mới dán lên môi trên lại nhanh chóng gặm lấy môi dưới mυ'ŧ mạnh, duỗi đầu lưỡi tách môi Vũ Đường tìm ra khe hở, một đường xâm lấn miệng động, khuấy đảo thịt mềm bên trong giật giật tê dại.
Đầu óc Vũ Đường choáng váng, phản xạ cắn rách môi đối phương giãy thoát, lui sâu chạm tới kịch bồn nước, kinh hãi khó tin: Chính Thụ muốn lật áp Công Phụ? Nào có lý như vậy?
Vươn dài đầu lưỡi liếʍ liếʍ vết thương, nhấm nháp vị máu tanh ngọt. Ánh mắt Tư Nhiên hơi ám, mạnh mẽ chống tay đứng thẳng người lên.
Âm thanh sóng nước điên cuồng sóng sánh, cơ thể kiều mị phô ra những đường cong mê hoặc, y bước từng bước uy áp lại gần.
"Đường nhi... mau đến xem, bổn Thái tử ta có bất lực đến mức phải trông cậy vào kẻ yếu ớt như ngươi không hửm?"