Nam Chính Biến Thái Phải Lòng Ta

Quyển 2 - Chương 10: Bị Chính Thụ Bắt Đi

***

Lạc trong vườn Thượng Uyển, hai má Vũ Đường vẫn chưa hết nóng đỏ, cậu tức giận mắng nhiếc hoàng đế Cảnh Diệu là một tên hỗn đản không đứng đắn.

Mải nghĩ, chân Vũ Đường bất cẩn vấp ngã vào bụi cây.

Trước mặt thình lình đối diện phải xác chết của vị thái giám mới gặp trong đại điện, cậu hoảng hốt bò dậy, vỗ vỗ vào má y lay gọi: "Tư Nhiên... Tư Nhiên... ngươi làm sao vậy? Ngươi không thể chết... ta còn chưa kịp giúp ngươi giải độc...”

Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, phía sau lưng đột ngột bị ngón tay ai đó điểm lên vài huyệt đạo, cơ thể Vũ Đường lập tức ngã rũ xuống một vòng tay mềm mại, đôi mắt trân trân mở lớn, miệng không thốt ra được tiếng nào.

Tư Nhiên xé bỏ đi lớp dịch dung giống hệt với cỗ thi thể kia, khuôn mặt thanh lãnh mĩ miều như mây họa hiện ra ý cười, thanh âm kiều nhẹ du dương: “Ân công... Lúc trên chính điện, ngươi thế mà có thể nhận ra ta?”

Vốn dĩ vì nghe ngóng tung tích của Linh Mộc, Tư Nhiên bất chấp nguy hiểm, lén lút lẻn vào hoàng cung. Ai ngờ vừa nhìn thấy Quý phi trong yến tiệc, y liền thay đổi chủ ý.

Nghe lời Tư Nhiên nói, ý tứ vào tai Vũ Đường lại là "ngươi đã biết bí mật không nên biết, ta phải diệt khẩu ngươi."

Bị điểm huyệt câm, cậu chẳng có cách nào phản biện thanh minh, chỉ đành bất lực nhắm mắt mặc cho số phận định sẵn.

Thế nhưng, bên tai bỗng có luồng khí nóng chạy qua, Tư Nhiên vuốt má Vũ Đường, thì thầm nho nhỏ: "Bộ dáng nữ trang của Đường nhi thật quá hợp mắt nam nhân, nếu không phải ta am hiểu thuật dịch dung, suýt chút nữa cũng bị cẩu hoàng đế kia che mắt."

"Bất quá hắn làm sao giấu đi được mùi hoa hồng đặc trưng trên cơ thể ngươi? Chẳng ai thơm như Đường nhi của ta hết."

"Thời gian không còn nhiều, chúng ta cùng trở về An Lạc trước nhé!"

Đang chờ đợi mẫu dọa sa đón xuống địa ngục, Vũ Đường trực tiếp rớt thẳng xuống vài tầng diêm la đáng sợ. Cậu hoang mang như ngựa điên thoát dây cương chạy loạn. Đường nhi của ai cơ?

"Thống... y có ý gì?"

"Hình như... Chính Thụ cũng thích cậu, muốn bắt cóc cậu đi." Hệ thống tuy thấy không khoa học cho lắm, nhưng mức độ đo lường yêu thích có vẻ còn cao hơn cả nam chính Cảnh Diệu kia.

"Từ khi nào... ta... ta được nâng cấp từ Công phụ sang Công chính thế? Không... không... không. Còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành... ta không thể rời đi lúc này?"

Nhìn đến cái bản mặt yếu ớt như nữ tử kia, ai áp ai còn chưa nói trước được. Hệ thống âm thầm khinh bỉ, không thèm phản bác lại lời nói ảo tưởng của kí chủ.

Tư Nhiên lấy ra một lớp da mặt mới, dịch dung cho Vũ Đường, cởi bỏ ngoại y cùng trâm cài bắt mắt vứt đi, y ngang nhiên ôm người trà trộn vào trong gánh hát được Quốc sư đưa vào hoàng cung.

Hưởng ké ân sủng, gánh hát dưới trướng của bốn quan văn võ đứng đầu triều đình, cư nhiên đều có đặc quyền nới lỏng đặc biệt.

Tư Nhiên lợi dụng danh nghĩa Quốc sư, thuận lợi một đường đưa người rời khỏi hoàng cung.

***

Lòng Cảnh Diệu chợt bất an lại không thể kết thúc bữa tiệc sớm. Liên quan đến tình hữu nghị giữa hai nước, hắn là hoàng đế đành phải nhẫn nại ngồi đó.

Thấp thoáng thấy Huyền vương rời khỏi yến tiệc, Cảnh Diệu vội ngoắc tay ra hiệu cho người mau đi gọi Quý phi trở về. Hắn bắt đầu cảnh giác để ý nhất cử nhất động người hoàng đệ này.

Nửa khắc sau, Liễu công công hớt hải chạy vào, nhỏ giọng hồi báo: "Bệ hạ, Quý phi... mất tích rồi."

"Cái gì?" Cảnh Diệu ngồi bật dậy, hắn thất lễ bỏ đi giữa chừng, vô tình chọc giận sứ thần Mãn Khương mà không biết.

Huy động toàn bộ nhân lực lục soát cả hoàng cung vẫn không tìm được người, Cảnh Diệu nắm chặt bộ gấm y màu đỏ nhặt từ trong bụi cây, hàn ý tỏa ra lạnh lẽo đến đáng sợ: "Phong tỏa kinh thành, nếu còn không tìm được Quý phi, tất cả các ngươi hãy cứ đợi gánh chịu hậu quả đi."

***

Cổng thành phía Bắc, xe kiệu Tư Nhiên vừa đi qua, tiếng binh lính gào to hò hét: "Mau đóng cửa thành, lập tức phong tỏa các lối ra vào, một con ruồi cùng không được phép lọt thoát."

Khóe môi gợn lên độ cung nho nhỏ, Tư Nhiên nhéo má hồng cái người đang ngủ say trong l*иg ngực mình, mãn nguyện: "Đường nhi sau này sẽ là hoàng hậu An Lạc, cẩu hoàng đế... ngươi chậm rồi."

Đi nửa ngày đường, mặt trời dần ngả bóng về Tây, Tư Nhiên ra hiệu cho thuộc hạ dừng chân, tự tay ôm ngang Vũ Đường vào trong một khách điếm ven đường. Sai sử người giám sát tiểu nhị nấu nước thuốc dưỡng nhan, chuẩn bị cho y và cậu cùng thư giãn tắm rửa.

Nửa khắc sau, một thùng gỗ lớn đủ sức chứa bốn năm người được đặt sau tấm bình phong, vài tiểu nhị tất bật xách nước thở không ra hơi, nếu không phải vì số tiền cọc kia quá lớn, họ thật chẳng muốn phục vụ những khách quan có sở thích quái gở này.

Cửa vừa khép lại, ngón tay Tư Nhiên si mê vuốt ve đuôi mày đối phương đang trong hình dạng lá liễu, hài hòa kết hợp cùng cặp lông mi đen dài cong vυ't, vẻ mặt nam tính gần như mất dạng, nét mềm mại kiều diễm nổi bật hơn cả mỹ nữ đầu bảng Hương Phường.

"Đường nhi... ta sẽ giúp ngươi tắm rửa."

Tư Nhiên lướt sang gò má, trượt dài xuống cần cổ mảnh mai thon gọn, bắt đầu cởi từng mảnh đồ trên người Vũ Đường.

"Lạch... Cạch..."

Bóc bỏ lớp áσ ɭóŧ trắng cuối cùng, vừa lộ ra làn da trắng hồng trơn láng, Tư Nhiên lập tức nhận được kinh hỷ nhân đôi.

Hộp gỗ nhỏ rơi xuống bên giường, y tiện tay mở ra coi thử. Nhận ra đó là thứ gì, trong đầu lập tức nhớ lại câu nói chưa hết của Vũ Đường trong vườn Thượng Uyển.

Ánh mắt Tư Nhiên ngắm nhìn đối phương mang theo nhiều tia phức tạp đan xen: "Đường nhi, ruốt cuộc ngươi là ai? Tại sao phải vì ta mà làm nhiều chuyện đến vậy? Hay là ngươi cũng thích ta rồi có phải không?"