“Ký chủ… cậu ổn không?” Hệ thống lo lắng lay tỉnh Vũ Đường, một màn hoan ái quá mức biếи ŧɦái kịch liệt kia cũng làm nó nảy sinh thương tiếc với ký chủ.
Cả người rã rời như bị xe tải nghiền nát, Vũ Đường nhíu mi dần dần mở mắt, căn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ nhưng cậu thì vẫn bị khóa một cổ tay lên thành giường.
Vũ Đường bị hoảng sợ dội cho tỉnh hẳn, cơ thể chi chít xanh đỏ từ gót chân lên tới cần cổ, cậu chỉ được mặc một chiếc áo thun size lớn, còn không được mặc qυầи ɭóŧ bên trong.
Liếc qua tờ giấy đặt cạnh gối đầu, Vũ Đường đọc xong mà quận nát ném đi, cậu tức giận chất vấn hệ thống: “Con mẹ nhà ngươi nói ta làm theo kịch bản nữ chính nhưng lại đưa ta bản lậu quần què gì thế hả?”
Trong nguyên tác, nam 1 phát hiện nữ chính còn dây dưa nam 2 nên đã bắt cô về đây ngày đêm chăm sóc ngọt ngào bồi dưỡng tình cảm. Sau khi xác nhận tình cảm chính thức, hai người vẫn cùng nhau đi học liền bị nam 2 quấy nhiễu mới sinh ra một màn giành giật lâm ly bi đát về sau? Cớ sao đến lượt cậu bị bắt về, lại là công cụ tiết dục cho hắn, còn bị biến thành tù nhân giam cầm thế này?
“Mức hạnh phúc của nam 1 là 65%, của nam 2 là 80%, ký chủ lấp đầy 100% là có thể rời khỏi thế giới này rồi?” Hệ thống chột dạ nói lảng sang chuyện khác, nó cũng không ngờ tới nam chính lại có hành vi phi lý như vậy.
Âm thầm đỡ trán, trước đó hạnh phúc đo được của Cảnh Nghi Tiêu là 70%, mần thịt cậu xong lại giảm xuống 65%, quả thực cậu sắp hết kiên nhẫn với tên cầm thú này rồi.
“Thống này, thế giới sau ta không thể làm công chính thì cho ta làm công phụ cũng được, chứ kiếp làm thụ nhục lắm, lại đau nữa.”
Hệ thống đồng ý ngay lập tức: “Ký chủ yên tâm, hoàn thành xong tôi sẽ truyền tống cậu đến thế giới đúng như yêu cầu.”
Ít nhất còn có hi vọng để tiếp tục nỗ lực, Vũ Đường cầm lên suất thức ăn nhẹ chuẩn bị sẵn trên bàn, chậm rãi lấp đầy dạ dày đã đói meo, miệng vẫn lẩm bẩm bất mãn: Biếи ŧɦái, nếu muốn đi vệ sinh cũng phải nhịn đợi hắn ta trở về hay sao? Tức chết người mà.
***
Cảnh Nghi Tiêu đến trường mục đích chủ yếu là làm thủ tục chuyển trường cho Vũ Đường. Hắn xuất hiện giữa sân lớn khác hẳn ngày thường, trang phục từ đầu đến chân đều là hàng hiệu sang chảnh tôn lên dáng người cân xứng hoàn hảo, khuôn mặt vốn sẵn đẹp trai càng thêm sắc bén, cao quý pha chút lạnh lùng tùy hứng.
Khương Kiệt túm cổ tay Cảnh Nghi Tiêu lôi đến chỗ khuất yên tĩnh, sốt sắng hỏi thăm: “Cậu dẫn Vũ Đường đi đâu? Hai hôm nay sao không thấy em ấy đến trường?”
Nhàn nhạt phủi bỏ bàn tay thô lỗ kia ra, Cảnh Nghi Tiêu lời ít ý nhiều: “Đàn anh quan tâm hơi nhiều thì phải? Đường Đường là gì của anh?”
Môi Khương Kiệt xuất hiện độ cung nho nhỏ, ánh mắt tràn đầy ấm áp: “Tôi là chồng em ấy, chúng tôi yêu nhau.”
Đùng… đoàng…
Nắm tay Cảnh Nghi Tiêu siết lại, hắn tùy thời có thể tung ra nắm đấm, hắn mỉa mai khinh bỉ loại người trăng hoa như anh ta mà cũng dám ba hoa nói láo: “Đàn anh, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nha, Đường Đường là bạn trai em, anh đừng quá đáng?”
Nói rồi hắn nhét tai nghe bluetooth vào một bên tai Khương Kiệt, âm thanh rêи ɾỉ và tiếng nức nở cầu xin bạn trai thao mình của Vũ Đường vang lên. Hắn nhướn mi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khẳng định chủ quyền.
Giật tai nghe bóp gãy trong tay, Khương Kiệt tỏ ra bình tĩnh, tay vỗ vỗ lên vai Cảnh Nghi Tiêu: “Em ấy nhất thời nổi hứng ham chơi, cậu lại tự mình đa tình, bạn trai có rất nhiều nhưng chồng chỉ có một, huống chi tôi còn là người đàn ông đầu tiên của em ấy.”
“Anh nói cái gì?”
Hắn chỉ nghĩ Khương Kiệt có hứng thú với Vũ Đường chứ chưa từng nghĩ tới việc hai người có tiếp xúc da thịt. Nhớ lại đêm Vũ Đường không về phòng kí túc trùng lúc hắn gọi điện cho Khương Kiệt, chẳng lẽ người dưới thân anh ta lúc ấy lại là cậu? Thảo nào hỏi lần nào Vũ Đường cũng không chịu nói người đó là ai? Anh em kết nghĩa thì sao chứ, dám cướp người của hắn là điều không thể.
“Khốn nạn.” Cảnh Nghi Tiêu tung nắm đấm về phía Khương Kiệt rống lớn.
Khương Kiệt cũng không phải dạng vừa, anh đưa tay đỡ lấy, hai người đánh nhau rất đẹp mắt, không lăn lộn vật ngã, chỉ tránh né tung đòn và đỡ cước.
Móc khuỷu tay ghìm lại Cảnh Nghi Tiêu, Khương Kiệt lạnh giọng: “Nói đi, cậu dẫn em ấy đi đâu? Trả em ấy về cho tôi.”
Đảo lại khóa tay Khương Kiệt về sau lưng, Cảnh Nghi Tiêu cũng không yếu thế: “Mơ tưởng, em ấy là của em, chuyện cũ có thể bỏ qua, nhưng hiện tại anh mau thôi tơ tưởng đến em ấy đi.”
Xoay mình vặn bẻ tay Cảnh Nghi Tiêu, Khương Kiệt cố áp chế nửa giận: “Chúng ta là anh em, cậu hãy nhường em ấy cho tôi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho.”
Đẩy mạnh Khương Kiệt ra xa, Cảnh Nghi Tiêu bật cười: “Thói đời nhà anh chỉ biết đến tiền, anh nghĩ em thiếu sao? Vì tình cảm anh em bấy lâu nay, tốt nhất anh đừng làm phiền chúng em nữa.”
Trước khi Cảnh Nghi Tiêu xoay lưng rời đi, Khương Kiệt hét lớn: “Tôi không tin Đường Đường thích cậu, tôi rất nghiêm túc với em ấy, cậu không có tư cách giấu em ấy cho riêng mình.”
Cảnh Nghi Tiêu lười đáp trả, chờ làm xong thủ tục hắn sẽ dẫn cậu đi xuất ngoại, cắt đứt hoàn toàn với Khương Kiệt.
Hai ngày qua, Khương Kiệt đã chuẩn bị nhẫn và hoa để cầu hôn Vũ Đường mà không tìm thấy người. Chỉ biết tin Cảnh Nghi Tiêu công bố thân phân kéo Vũ Đường một đi không trở lại làm anh càng bất an lo lắng.
Bạn tình Khương Kiệt có vô kể nhưng chưa cho phép ai gọi mình là chồng, lúc ép Vũ Đường gọi không phải là nói đùa, anh thật sự nghiêm túc. Có lẽ, Vũ Đường là báo ứng của anh, nếu không đoạt được cậu về thì sợ cả đời này đến chết vẫn cô đơn một mình, chẳng ai có thể gợi nổi hứng thú với anh nữa rồi.
Lưng tựa vào gốc cây gần đó, Khương Kiệt ngẩng đầu nhắm mắt hít sâu một hơi mệt mỏi: Đường Đường chờ anh!