Vũ Đường ngồi ngửa về sau, lưng tựa đầu giường, ánh mắt phiếm hồng tràn đầy xuân thủy nhìn Cảnh Nghi Tiêu ủy khuất.
Đang trong khoang miệng ấm nóng lại bị kéo ra bên ngoài không khí lạnh lẽo, dươиɠ ѵậŧ có chút không thoải mái, lại nhìn tới ánh mắt yếu đuối đầy mị nhãn câu nhân ném về phía này, phân thân bên dưới hừng hực nóng lên, côn ŧᏂịŧ phút chốc đã cứng rắn trở lại.
Nhẫn nại không lao tới, Cảnh Nghi Tiêu vươn tay cầm lên ly rượu đỏ trên bàn đặt vào tay Vũ Đường: “Chúng ta cùng uống rượu. Nhé!”
Lắc lắc chất lỏng đẹp mắt, Vũ Đường nhìn mặt ly gợn sóng mà vẫn chưa đoán được ra ý tứ của Cảnh Nghi Tiêu. Cậu nhíu mi nhấp thử một ngụm, chưa kịp nuốt xuống đã bị một màn hôn môi làm cho choáng váng.
Cảnh Nghi Tiêu vươn dài chiếc lưỡi câu lấy lưỡi hồng điêu luyện xoắn mυ'ŧ, cố ý cướp đoạt lại một phần rượu đi mất. Khoang miệng nồng đậm men cay pha chút ngọt ngọt, lúc tách rời còn lưu luyến mang theo vài vệt chất lỏng đỏ đậm, óng ánh dính trên khóe môi của cả hai.
Vũ Đường thất thần nhìn động tác vươn lưỡi liếʍ môi của Cảnh Nghi Tiêu, thật con mẹ nó sắc dụ quá mức, cậu quay mặt đi uống ực toàn bộ số rượu còn sót lại trong ly.
“A… Nghi Tiêu, anh làm gì vậy?” Nguyên cả một chai vang đỏ đổ từ vai xuống ngực, tưới rót sau lưng tràn lên màu da thịt trắng mịn.
Cảnh Nghi Tiêu vứt chai rỗng xuống nền đất, nhấc tay lấy một chai khác mở nắp, ánh mắt ái muội liếc nhìn Vũ Đường mỉm cười: “Em uống vậy thật chẳng có tình thú, để anh dạy em.”
“Aaaa… buông ra, anh điên rồi…” Vũ Đường kịch liệt vùng vẫy mà bị còng tay giữ lấy, cậu bị úp nằm sấp, đùi hắn đỡ lấy hông cậu nhổm lên, phô ra hoa cúc đang căng thẳng co bóp.
Vũ Đường rét run, dòng chất lỏng lạnh lẽo men theo chai rượu cắm dốc đổ vào bên trong, ép nhục huyệt căng cứng lên tới ruột tràng.
Keng!
Vỏ chai bị ném xuống, Cảnh Nghi Tiêu lấy nút cắm bóng hậu môn nhét vào. Hắn thả Vũ Đường ra, bàn tay nhéo hai cánh mông hôn xuống xương cụt, vươn lưỡi liếʍ lướt một đường thật dài, nhâm nhi nếm hương vị hoa nhài nhàn nhạt hòa quyện mùi rượu vang nồng nàn, từng tấc da đều được hắn mυ'ŧ mát như say nghiện.
“Ưm… ư… ư ~.” Làn da mẫn cảm run run đón nhận nụ hôn chạy loạn khắp cơ thể.
Rượu từ cửa môn ngấm vào thành ruột xông tới tế bào nhanh hơn cả tưởng tượng. Chốc lát, Vũ Đường đã chuếnh choáng men say, làn da vốn sẵn đỏ ửng nay càng thêm kiều mị rực rỡ.
Dâʍ ɖị©ɧ tiết ra hòa cùng với rượu bị vách thịt chèn ép xô đẩy tán loạn không tìm được đường thoát thân.
Vũ Đường chịu hết nổi, cậu tuyệt vọng khóc lớn: “Nghi Tiêu… đừng đối xử với em như vậy… huhu… trướng quá…”
“Không phải em rất thích sao?” Cảnh Nghi Tiêu tiếp tục lật người Vũ Đường lại, ngấu nghiến bú ʍúŧ hai núm hoa không rời.
“Ô… ô ô… bên dưới đó… hư ư ~… oaoa… bên dưới không ra được… khó chịu… tha cho em…” Muốn giáo huấn cậu cũng không cần làm tới mức thế này, một lần là quá đủ rồi, sao tàn nhẫn lặp lại lần thứ hai như vậy?
Được đà rượu say mạnh miệng, Vũ Đường nói không ngượng mồm nịnh nọt đối phương, cậu không quan tâm hậu quả, chỉ muốn dỗ ngọt cho hắn mau bỏ cái thứ bên dưới ra.
“Anh ơi… thứ đó không tốt bằng của anh… cho em… ư ư… em muốn anh… hức… giúp em bỏ nó ra… vỡ ruột mất.”
Động tác Cảnh Nghi Tiêu khựng lại, câu nói ‘muốn anh’ rót vào tai khiến hắn dao động.
Hắn lui ngồi về sau, bàn tay đưa xuống rút nút cắm bóng hậu môn ra, dịch nhầy hòa cùng rượu đỏ ồ ạt xối ra chăn nệm, trông cực kì da^ʍ mĩ sắc loạn.
Cởi khóa còng giải thoát cho cánh tay còn lại, Cảnh Nghi Tiêu bế Vũ Đường ra tới ghế sôfa, đặt cậu trong tư thế ngồi banh chân mở rộng. Hắn đưa dươиɠ ѵậŧ tiến vào, giọng khàn trầm ấm áp: “Đường Đường, anh cũng rất muốn em, từ nay hãy để anh nuôi em.”
Ánh mắt Vũ Đường mê ly men say, cậu vươn tay ôm lấy cổ đối phương kéo xuống, môi chủ động chòng ghẹo kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong lòng xuất hiện duy nhất một suy nghĩ: Say quá, mau làm cho xong rồi kết thúc sớm đi, mệt chết cậu rồi.
Một người say tình, một người say rượu, Cảnh Nghi Tiêu không ngừng vận động cày cấy cho dù Vũ Đường đã lăn ra ngủ thϊếp đi, cậu vẫn đinh ninh sáng ngày mai thức giấc hạnh phúc của nam chính sẽ được full đầy hoàn toàn.