Giật mình mở mắt, Vũ Đường vội xốc chăn sang một bên, cơ thể trần trụi lê từng bước xuống giường.
Tay run run siết chặt thành quyền, cậu đi tới bên nhà tắm lục tìm lại bộ đồ cũ mặc vào. Mùi ẩm ướt trên thớ vải thật khó chịu nhưng hẵng còn tốt hơn phải sử dụng thứ đồ mà Khương Kiệt đã chuẩn bị sẵn ngoài kia.
Nhân lúc chủ nhân căn phòng đang vắng mặt, Vũ Đường nhanh chân rời đi trước khi quá muộn.
Nghĩ đến ngày hôm nay sẽ có tiết học cực kì quan trọng, lòng càng oán giận Khương Kiệt xấu xa dám hại cậu trễ giờ không thể lên lớp. Nhưng có cái tốt là giờ này Cảnh Nghi Tiêu sẽ không có ở phòng, cậu có thể về đấy tẩy rửa lại cơ thể sạch sẽ.
Đúng như dự đoán, Vũ Đường nhẹ nhàng thở ra một hơi, cậu vội gấp gọn đồ đạc vào trong vali, hôm nay bằng giá nào cũng phải đổi phòng trước khi Cảnh Nghi Tiêu trở lại, cứ phòng còn hơn không, một Khương Kiệt đã làm cậu thấy rùng mình ớn lạnh.
Tranh thủ thời gian còn sớm, Vũ Đường ăn tạm gói mì trước rồi cũng mang theo một bộ đồ đi vào phòng tắm rửa.
Tâm trạng Cảnh Nghi Tiêu rất tệ, mục đích hắn lên lớp sáng nay là muốn gặp được Vũ Đường. Cậu ấy bỏ đi cả đêm không về, ví tiền cũng chẳng đem theo, hắn thấy bất an lo lắng trong lòng.
Không tìm được bóng dáng ấy, Cảnh Nghi Tiêu cũng chẳng ngại cúp tiết, hắn chán nản quay lại phòng kí túc mang theo hi vọng may mắn, không ngờ Vũ Đường thật sự đã chịu trở về.
Nhưng khi phát hiện chiếc vali chỉnh tề đặt dưới mặt đất, hắn đã nghi hoặc đảo mắt nhìn phía bàn học, những thứ thuộc về Vũ Đường đều đã không còn.
Cặp mày Cảnh Nghi Tiêu nhíu chặt: Vũ Đường đây là muốn chuyển đi?
Bên tai nghe được tiếng nước chảy, Cảnh Nghi Tiêu từng bước đi đến trước cửa nhà tắm, tay đặt lên núm cửa, mở ra.
Vũ Đường bị giật mình, cậu hốt hoảng quay lưng lại, mặc vội áo tắm khoác lên người.
“Cậu về từ lúc nào? Sao lại vào đây?”
Ánh mắt Cảnh Nghi Tiêu bùng lên lửa giận, dù hành động của Vũ Đường có nhanh đến mấy thì những dấu xanh đỏ chi chít chói mắt kia vẫn đập thẳng vào mắt hắn, có thằng ngu mới không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Hắn lao lên đứng đối mặt với Vũ Đường, hung hăng bóp má cậu: “Khốn khϊếp, ruốt cuộc đêm qua em đã bỏ đi đâu?”
Bị niết đau, đuôi mắt Vũ Đường ẩm ướt, cậu khó khăn vùng vẫy: “Buông… buông tay… đau…”
Cảnh Nghi Tiêu hận nghiến răng, tay phải vẫn niết má không tha cho cậu, hắn gằn giọng: “Mau nói? Nó là thằng nào? Hả?”
Tay trái hắn cũng không rảnh dỗi, hắn kéo lớp vải xốc lên, bàn tay hơi có vết chai chui vào trong da thịt nhẹ nhàng xoa nắn bắp đùi lướt đến bên mông bóp mạnh một cái.
Vũ Đường điên cuồng giãy giụa, ánh mắt Cảnh Nghi Tiêu nhìn cậu giống hệt như Khương Kiệt lúc ấy, ngoài du͙© vọиɠ còn xen lẫn cả sự chết chóc khiến cậu không rét mà run.
Khuôn mặt vừa được thả tự do, cậu vội lùi về sau, thanh âm bắt đầu run rẩy: “Không… không liên quan đến cậu… mau ra ngoài.”
Bên vai Vũ Đường vì phản kháng mà xô xếch lộ ra, dấu răng trên xương quai xanh nhìn thật chướng mắt, Cảnh Nghi Tiêu trào phúng: “Phóng đãng, chơi nhau ác liệt đến vậy còn không cho tôi tới.”
Khóe môi Cảnh Nghi Tiêu nhếch cao, hắn cởi bớt hai cúc áo, thoáng ẩn hiện ra cơ ngực, tiếng giày da lộp cộp vang lên theo từng bước chân đi tới, hắn cầm lấy vòi nước xịt thẳng vào người cậu ướt đẫm.
Do không phòng bị, Vũ Đường bị sặc nước, cậu ho khụ khụ, nước mắt ứa ra hòa cùng dòng nước phun tới, Cảnh Nghi Tiêu là đang phát điên hành hạ cậu.
Bị tia nước bắn vào mắt, con ngươi Vũ Đường cay xòe, cậu vội đưa tay lên che lại. Giây phút đó, cả cơ thể bỗng lảo đảo rơi vào l*иg ngực dày rộng phía trước.
Cảnh Nghi Tiêu xoay người đẩy Vũ Đường úp mặt vào tường, bàn tay lần cởi dây lưng xõa chiếc áo trượt xuống mắc lại bên khuỷu tay, cả tấm lưng trần đầy dấu hôn hoan ái hiện ra.
Dù biết trước nhưng Cảnh Nghi Tiêu vẫn giận run người, hắn bẻ còng tay Vũ Đường khiến cho toàn bộ chiếc áo rơi xuống bên chân.
Sẵn đang cầm đai lưng, hắn trói tay cậu lại, hơi thở nóng rực phả ra sau gáy người phía trước.
“Thả ra… thả tôi ra… Nghi Tiêu … xin cậu đừng làm như thế, xin hãy buông tha cho tôi.” Tiếng nấc nho nhỏ khẽ xen cùng lời khẩn cầu đáng thương, hành động của Cảnh Nghi Tiêu thực sự dọa cho Vũ Đường sợ hãi.
Hông Cảnh Nghi Tiêu khẽ tách ra khỏi người cậu, đưa tay kéo khóa quần, lôi ra dươиɠ ѵậŧ đã ngạnh từ lâu dí sát vào hai lòng bàn tay Vũ Đường cọ cọ: “Lấy lòng nó đi, tôi tha cho em.”