Nhục huyệt vì khẩn trương mà co rút mãnh liệt, Vũ Đường lắc đầu, tay muốn với ra cướp lấy điện thoại mà bị Khương Kiệt trêu chọc kéo ra xa. Anh nâng 1 chân Vũ Đường xoay người cậu úp sấp trên mặt bàn, nửa vòng xoay khiến cho dươиɠ ѵậŧ quậy đều, ruột thịt bên trong như muốn xoắn lại.
Đôi chân Vũ Đường run rẩy bị kéo xuống tiếp đất.
Khương Kiệt ở phía sau khẽ cười: “Call video đó, đừng trách anh không báo trước.”
Đôi mắt Vũ Đường mở lớn hết cỡ, cậu không dám tin anh ta lại biếи ŧɦái đến vậy.
“Aa…”
Đột ngột bị dươиɠ ѵậŧ thúc vào tao điểm bất ngờ, Vũ Đường trót kêu ra một tiếng, cậu vội đưa tay lên bịt chặt miệng ngăn lại.
Vừa lúc Khương Kiệt bật chấp nhận cuộc gọi, anh bình tĩnh lấy hộp chặn làm đế gác, đặt đúng tầm nhìn thoáng qua được vai Vũ Đường và l*иg ngực hắn đang áp xuống.
Cảnh Nghi Tiêu nhíu mi: “Đàn anh là đang bận sao?”
Khóe môi Khương Kiệt cong cong: “Ừm, bận chăm sóc tiểu Miêu Tinh.”
Nói rồi còn hôn lên bả vai Vũ Đường khiến cậu run rẩy sợ hãi. Nhưng ít nhất cậu biết được bản thân chưa có bị lộ, cậu không dám kêu ra tiếng, dươиɠ ѵậŧ bên dưới lại không biết ý, cố tình đâm thọc hung hãn hơn mức bình thường.
Vũ Đường càng khẩn trương, ruột tràng càng cuộn trào co bóp, ôm mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ anh chặt chẽ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ tăng nhanh lực đạo.
Giọng Khương Kiệt khàn khàn lười biếng: “Hừ… Gọi anh có việc gì không?”
Biết Khương Kiệt đang cùng bạn tình mây mưa, anh ta có tiếng trăng hoa nên Cảnh Nghi Tiêu cũng không có mấy ngạc nhiên. Hắn thở dài: “Không có, tâm tình em hôm nay không tốt, muốn rủ anh đi solo một ván, anh bận rồi thì thôi.”
“Ừ…” Giọng Khương Kiệt thô suyễn đặc quánh, anh bị miệng nhỏ hút chặt quá, anh nâng người tách khỏi Vũ Đường, hai tay nắm bên eo cậu bắt đầu xuyên xỏ tốc độ nhanh. Hai trứng tinh hoàn va chạm bịch bịch, nó đong đưa cơ hồ nhiều lúc còn gặp được hòn dái của người tình dưới thân.
“Ư… ha… hục…” Âm thanh rêи ɾỉ bị bàn tay lấp kín dị dạng biến thành âm ngôn khác, Vũ Đường nức nở, nếu còn tiếp tục kéo dài cậu sẽ không kìm được nữa.
Một bàn tay run run cố sức vươn ra sau nắm lấy cổ tay Khương Kiệt, đuôi mắt nhuộm đầy xuân dục đang nghiêng lại nhìn anh van xin.
Cảnh Nghi Tiêu vốn định tắt máy nhưng nghe được âm thanh lạ, hắn bỗng nhíu mi lắng nghe kỹ hơn mà thứ tiếng đó đã bị khống chế không kêu ra thêm nữa.
Khương Kiệt thả chậm tốc độ cúi người hôn dọc sống lưng Vũ Đường rồi vươn tay tắt máy. Anh lại về chỗ cũ đĩnh hông kịch liệt thao, kịch liệt đâm, kịch liệt xỏ xuyên.
“Chậm… hức… chậm một chút… aaaa… ư ư ư ư… ưm a ư… nhanh… nhanh quá… ư ư hư hư… anh Khương Kiệt… ư ư aaaaa… tê quá… chỗ đó… hu hu… tê… aaaaaaaa.”
Điện thoại vừa ngắt kết nối, Vũ Đường không nhịn được mà bắn tinh, cậu rêи ɾỉ dựa vào lực tay đỡ bên hông, không có nó, cậu sẽ thật sự nhũn chân mà ngã xuống.
Khương Kiệt nghe tiếng kêu dâʍ đãиɠ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ mãnh liệt thọc sâu tìm tới đỉnh của tao điểm.
“Aaaaaaa… ư ư ư ư… hộc hộc… sâu quá… hức… tha cho em… ưm… ưm ư aaa… hộc hộc hộc.”
Vũ Đường mềm oặt xuống, cả người vô lực xơ xác trên mặt bàn. Dươиɠ ѵậŧ Khương Kiệt nùng tinh vào trong tận cùng của tao điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ dịch tràng ồ ạt chảy ra như nước lũ.
Đồng dạng, tiếng Khương Kiệt lúc đó cũng hầm hừ thỏa mãn, huyệt khẩu ôm mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ không buông, theo từng lần thúc chạm, ruột thịt càng hút sâu, ôm lấy qυყ đầυ kéo trở lại bên trong, ép anh sung sướиɠ rót tϊиɧ ŧяùиɠ để nó cắn nuốt ăn sạch sẽ.
Cả hai hổn hển thở dốc, Khương Kiệt hôn lên bả vai Vũ Đường rồi từ từ rút dươиɠ ѵậŧ ra, cúc hoa đã bị anh thao chín rục đỏ hồng, cửa huyệt rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ trộn cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng, dòng bạch trọc từ từ chảy xuống bắp đùi chạy dài thành một vài đường vẽ khiêu da^ʍ.
Đôi mắt Khương Kiệt tối sầm, hầu kết giật giật khô nóng, Vũ Đường mất sức vẫn nằm úp trên bàn, mông vẫn dẩu lên vung vãi dịch nước, hình ảnh ấy có bao nhiêu da^ʍ tà sắc dụ.
Mới nhìn thôi mà dươиɠ ѵậŧ đã hừng hực ngạnh lên, kích động muốn ra thêm trận nữa.
Khương Kiệt ôm Vũ Đường lại giường, ôn nhu dỗ dành: “Tối nay không cần ăn cơm, anh sẽ cho em ăn no có được không?”
Như nghe được một câu chuyện cười điên khùng, Vũ Đường nhận ra bây giờ mới đang là buổi chiều, anh ta… anh ta lại muốn thao cậu cả đêm nữa hay sao?
Đầu Vũ Đường lắc mạnh, thút khít cầu xin: “Đàn… đàn anh… như vậy là đủ rồi… anh tha cho em… em muốn đi về… huhu… không thể làm nữa… sẽ chết mất.”
Nhẹ hôn lên trán Vũ Đường, Khương Kiệt trấn an: “Đường Đường là không tin anh sao? Anh sẽ làm cho em thật sướиɠ.”
Bất chấp người dưới thân kháng nghị ra sao, Khương Kiệt đã quyết thì không lung lay nổi, du͙© vọиɠ với cậu là món ăn khoái khẩu của anh, ăn mãi cũng không ngán, thậm chí có chút phê nghiện.
Đêm đó, trong căn phòng ký túc xá của Khương Kiệt, mùi hoan ái nồng nặc vây quanh, tiếng kêu rên, tiếng van xin, tiếng nức nở phát ra liên tục.
Vũ Đường bị ép khô đến mức không còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ để phun ra.
Trái ngược, Khương Kiệt lại hung hãn kéo dài thời gian lâu đến không tưởng, giày vò người tình đến xương cốt rã rời.
Anh thật sự rất thích cơ thể của Vũ Đường, thật ngọt, thật nhiều nước!