Ngày hôm sau là chủ nhật nên Lạc Nhan có thời gian được nghỉ ngơi sau một tuần làm việc mệt mỏi. Hôm nay cô định sẽ đưa Tiểu Duy ra công viên chơi để thằng bé thích nghi với cuộc sống ở nơi này hơn.
Lạc Tiểu Duy khi biết mình sẽ được đi chơi thì cảm thấy vui lắm, thằng bé mặc một bộ đồ do chính Lạc Nhan thiết kế với màu sắc chủ đạo là màu xanh dương, đây là màu thằng bé thích nhất. Tiểu Duy đội một chiếc mũ con gấu trên đầu trông rất đáng yêu được Lạc Nhan bế ra ngoài chung cư để cùng đến công viên nước.
"Ra công viên chơi con chỉ được chơi quanh đó thôi, không được đi đâu xa nhớ chưa?"
"Vâng ạ."
Lạc Nhan bắt taxi đến công viên nước ở gần đó, nơi này vào ngày nghỉ thu hút rất nhiều gia đình và cặp đôi đến để vui chơi, thư giãn. Cô nhớ hồi còn nhỏ mình cũng từng đến đây chơi với ba mẹ vì vậy những kí ức đẹp đẽ hồi đó cũng tranh thủ ùa về trong đầu của cô.
"Củ cải, đừng chạy nhanh quá, cẩn thận vấp ngã đó con."
Vừa mới đến công viên, Lạc Tiểu Duy đã bị sự đông đúc của nơi này làm cho thích thú. Thằng bé thích những nơi đông người vì khi có nhiều người thì sẽ càng vui hơn. Lạc Nhan ngồi ở trên ghế gỗ quan sát Tiểu Duy để thằng bé không bị lạc.
Reng… reng… reng…
Đúng lúc ấy chuông điện thoại của Lạc Nhan kêu lên, cô vội mở máy xem là ai gọi thì phát hiện trên màn hình ghi chữ "Giang Quân Hạo".
Lạc Nhan định không nghe máy nhưng cô nghĩ nên dứt khoát với Giang Quân Hạo càng sớm càng tốt. Cô lập tức ấn nút nghe sau đó chưa kịp để đối phương lên tiếng thì cô đã nói:
"Giang Quân Hạo, anh gọi cho tôi có việc gì? Tôi nói là chúng ta đừng có dính líu gì tới nhau nữa rồi cơ mà."
Đầu dây bên kia không hề tỏ ra khó chịu trước thái độ của cô mà còn nhẹ nhàng hỏi lại:
[Em đang ở đâu?]
"Tôi đi ra ngoài rồi, anh hỏi làm cái gì?"
[Tự nhiên tôi muốn gặp con trai chúng ta quá, cho tôi gặp thằng bé đi.]
Lạc Nhan siết chặt lấy điện thoại, cô từ chối:
"Đừng mơ."
[Em phản đối cũng vô ích thôi Lạc Nhan vì tôi đã đến nơi rồi, đến nơi mà mẹ con em đang ở đó.]
Tút.
Giang Quân Hạo chỉ để lại một câu nói rồi tắt phụt máy khiến Lạc Nhan ngơ ngác. Cô vô thức nhìn xung quanh, Giang Quân Hạo lại tìm đến tận đây để được gặp con trai sao?
Trong lúc cô đang mải tìm kiếm anh thì từ trong chiếc xe gần đó bước ra, Giang Quân Hạo với quần áo đời thường liền tiến đến gần chỗ của Lạc Nhan. Cô siết chặt hai tay đứng dậy, bước về phía anh, hai người họ bốn mắt đối nhau không ai chịu nhường ai.
"Hôm nay là cuối tuần nên hai mẹ con đi chơi hả?"
"Giang Quân Hạo, anh đang có ý đồ gì?" Lạc Nhan tức giận.
"Ý đồ? Tôi nói là muốn gặp con trai còn gì, em việc gì phải tức giận như vậy."
Giang Quân Hạo định đi đến chỗ của Lạc Tiểu Duy thì bị Lạc Nhan giữ lại, cô nói với anh:
"Nó không phải con trai anh."
"Có phải hay không thì tôi đã làm xét nghiệm rồi, em giấu tôi cũng chỉ vô ích. Con trai là do em sinh ra chẳng lẽ em lại không biết ba nó là ai sao?"
Giang Quân Hạo đưa tay chạm lên má của Lạc Nhan, giọng điệu đùa cợt với cô như kiểu cô vẫn còn là vợ của anh vậy. Lạc Nhan biết mình không thể giấu được nhưng cô vẫn không muốn để Giang Quân Hạo gặp Tiểu Duy.
"Tôi không cho phép anh động đến con trai tôi."
"Tôi là ba nó, nó cũng có quyền được biết ba mình là ai."
Giang Quân Hạo đẩy Lạc Nhan sang một bên sau đó chạy đến chỗ của Lạc Tiểu Duy. Anh ngồi xuống tiếp cận thằng bé, ban đầu nó còn ngơ ngác không hiểu nhưng về sau lại chủ động bước đến gần hơn để hỏi.
"Chú muốn chơi với cháu sao?" Lạc Tiểu Duy nghiêng đầu.
Khoảnh khắc này, Giang Quân Hạo mới có thể chiêm ngưỡng được gương mặt thực sự của con trai mình. Thật đúng như những gì mà Lục Viễn Nam đã từng nói, nó thực sự rất giống anh hồi còn nhỏ. Giang Quân Hạo vui vẻ giang hai tay ra, nhẹ nhàng gọi:
"Tiểu Duy, mau lại đây."
Lạc Tiểu Duy không biết tại sao người chú này lại biết tên mình nhưng thằng bé lại không coi Giang Quân Hạo là người xấu. Nó cảm nhận được anh là người tốt vì thế cũng lững thững đi đến nhảy vào lòng anh.
Giang Quân Hạo được ôm con trai, hạnh phúc hiện tại không gì có thể diễn tả được. Lạc Nhan nhìn cảnh tượng này cũng chỉ biết im lặng, dù cô có ghét Giang Quân Hạo nhưng lại chẳng thể lao vào tách hai người họ ra.
"Ba xin lỗi con vì bây giờ mới xuất hiện, ba hứa sẽ bù đắp cho hai mẹ con con từ nay cho đến suốt đời."
Lạc Tiểu Duy ôm lấy Giang Quân Hạo nhưng không hiểu anh đang nói gì. Thằng bé đẩy anh ra sau đó trố mắt nhìn anh. Giang Quân Hạo rất giống với hình tượng ba trong tưởng tượng của nó vì thế đã buột miệng hỏi:
"Ba là ba của Tiểu Duy sao?"
Giang Quân Hạo đưa tay nhéo chiếc má phúng phính sau đó trả lời:
"Ừm… ba là ba của con, tên của ba là Giang Quân Hạo."
"Có thật không ạ?"
"Con không tin sao? Nếu không tin con có thể hỏi mẹ con."
Lạc Tiểu Duy chuyển hướng nhìn sang hướng Lạc Nhan đang đứng. Thằng bé ngây ngô hỏi cô:
"Mẹ ơi, chú này là ba của con thật sao?"
"Anh ta không phải ba con." Lạc Nhan lạnh lùng trả lời.
Câu trả lời của Lạc Nhan khiến Lạc Tiểu Duy có chút hụt hẫng nhưng không vì thế mà thằng bé không tin. Nó cảm thấy Giang Quân Hạo rất gần gũi, có cảm giác như là người thân thuộc trong gia đình. Đoán được Lạc Nhan sẽ trả lời là không phải vì vậy Giang Quân Hạo mới tìm lý do khác.
"Mẹ con đang giận ba nên mới nói vậy đó."
Lạc Tiểu Duy nhìn chằm chằm vào Giang Quân Hạo, thằng bé vẫn chưa thể thích ứng ngay được khi tự nhiên đâu ra lại có một người chạy đến và nói là ba của mình. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, tuy chưa thể xác nhận đúng sai nhưng linh cảm về tình phụ tử thì khó mà nhầm được.
"Ba ơi…"
Sau một hồi nghĩ ngợi gì đó, Lạc Tiểu Duy cuối cùng cũng chịu gọi Giang Quân Hạo một tiếng ba. Thằng bé ôm chầm lấy cổ của anh, ríu rít gọi anh trong sự sung sướиɠ.
"Ba ơi ba ơi, sao giờ ba mới tới? Tiểu Duy nhớ ba lắm, ngày nào Tiểu Duy cũng vẽ ba."
"Ba xin lỗi, không phải bây giờ ba đã trở về với con rồi sao con trai?"
"Tiểu Duy tưởng ba bỏ rơi mẹ con con chứ?"
"Làm gì có chuyện đó, ba sẽ không làm thế đâu."
Giang Quân Hạo nghẹn ngào ôm lấy thằng bé, đúng là không có gì có thể chia rẽ được tình cha con.
Sau một hồi ôm ấp hỏi han, cuối cùng hai người họ cũng trở nên thân thiết. Lạc Tiểu Duy có ba rồi nên cảm thấy rất vui, thằng bé ngồi lên vai Giang Quân Hạo, cùng anh đùa nghịch khắp công viên nước.
Tiếng cười đùa và tiếng gọi "baba" cứ văng vẳng bên tai của Lạc Nhan, thấy con trai vui vẻ như vậy trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Nhưng cô sợ sau này thằng bé quen với việc có ba ở bên cạnh rồi đến một lúc nào đó, Giang Quân Hạo lập gia đình mới thì thằng bé sẽ không chịu được.
Ba tiếng sau…
Vui chơi cả buổi ở công viên mấy tiếng đồng hồ như vậy Lạc Nhan nghĩ là quá đủ rồi. Cô định đến đưa Lạc Tiểu Duy trở về thì thằng bé cứ ôm chặt lấy cổ của Giang Quân Hạo, nũng nịu:
"Không đâu, Tiểu Duy muốn ở với ba."
"Lạc Tiểu Duy, mau về với mẹ."
Lạc Nhan chìa tay ra trong vô vọng, thằng bé đã có ba vì thế không còn sán cô như trước nữa.
"Em để nó ở cạnh tôi một lát, chút nữa tôi sẽ đưa nó về với em."
"Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ?"
Thấy Lạc Nhan lớn tiếng với Giang Quân Hạo, Lạc Tiểu Duy liền quay ra bảo vệ ba nó:
"Mẹ đừng có chửi ba, Tiểu Duy sẽ về với mẹ mà nhưng con muốn chơi với ba nhiều hơn."
"Chơi vậy là đủ rồi, mau về nhà thôi."
Lạc Nhan giằng lấy Tiểu Duy trên tay của Giang Quân Hạo rồi giữ chặt lấy thằng bé mặc cho nó có giãy giụa, khóc lóc thế nào.
"Con chưa muốn về, con muốn ba bế cơ, không muốn về."
Lạc Tiểu Duy chưa bao giờ lại không biết nghe lời như hôm nay, dù thấy thằng bé khóc như thế nhưng Lạc Nhan không hề có chút nào là mủi lòng. Giang Quân Hạo đứng từ xa vẫy tay, anh cố gắng an ủi thằng bé:
"Nhớ phải nghe lời mẹ nhé Tiểu Duy, ba sẽ lại tới thăm con."
Cứ như vậy, Lạc Tiểu Duy bị Lạc Nhan bế đi, cả hai người họ lên một chiếc taxi rồi trở về nhà. Giang Quân Hạo biết rằng để Lạc Nhan chấp nhận mình được bên cạnh Tiểu Duy là điều khó vì bốn năm qua anh đã không biết việc cô mang thai, không thể chăm sóc cho cô và đặc biệt là không thể đem đến tình yêu thương cho hai mẹ con họ. Những ngày tháng sau này anh sẽ cố gắng để bù đắp vì vậy Lạc Nhan sẽ sớm chấp nhận anh thôi.
Về đến chung cư Nera, Lạc Tiểu Duy vẫn không ngừng khóc lóc đòi ba. Thằng bé mới chỉ gặp lại ba nó, vui chơi trong vòng đúng có ba tiếng đồng hồ vì thế nó muốn được bên cạnh Giang Quân Hạo nhiều hơn.
Lạc Nhan đặt Tiểu Duy xuống dưới, cô đưa tay lau nước mắt cho thằng bé rồi nói:
"Đừng có khóc nữa củ cải, sau này con không được gặp lại Giang Quân Hạo nữa có biết không? Giang Quân Hạo không phải ba của con."
"Mẹ nói dối, đó là ba của con. Tại sao mẹ không cho con gặp ba chứ?" Lạc Tiểu Duy lớn tiếng hỏi trong nước mắt.
Lạc Nhan nhất thời không kiểm soát được cảm xúc, cô bỗng tức giận mắng thằng bé một cách vô cớ:
"Con đừng có mà không nghe lời mẹ, mẹ nói thì phải biết nghe lời rõ chưa?"
Lạc Tiểu Duy hoảng sợ vì bị mẹ mắng, từ lúc thằng bé biết hiểu chuyện đến giờ thì đây là lần đầu tiên thằng bé bị mẹ chửi. Lạc Tiểu Duy òa khóc lớn hơn, thằng bé đẩy Lạc Nhan ra sau đó chạy về phòng, vừa khóc vừa nói:
"Con ghét mẹ, con ghét mẹ…"