Giang Tổng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 8: Làm chuyện mập mờ

Sau khi kết quả xét nghiệm ADN vừa được đem đến, Giang Quân Hạo đã nhanh chóng mở ra để xem và đọc được dòng chữ:

/Kết quả xét nghiệm ADN mẫu 1: Giang Quân Hạo, mẫu 2: Lạc Tiểu Duy, xác suất có quan hệ cha con là 99.67%/

Giang Quân Hạo đã đoán trước được điều này nhưng anh vẫn không khỏi vui mừng khi biết mình chính là ba ruột của Lạc Tiểu Duy. Vậy là không còn bàn cãi gì nữa, thằng bé chính là con trai của anh và Lạc Nhan rồi.

"Chúc mừng thiếu gia."

Tiêu quản gia cảm thấy rất vui khi biết tin Giang Quân Hạo có con trai. Dù cuộc hôn nhân của hai người họ xảy ra một cách chóng vánh mà mau tàn nhưng tình cảm mà Giang Quân Hạo dành cho Lạc Nhan là thật, anh vẫn luôn hi vọng sẽ có cơ hội sửa sai bây giờ thì hi vọng ấy đã tới rồi, con trai của anh sẽ là cầu nối giúp anh và Lạc Nhan quay trở lại bên nhau.

Giang Quân Hạo cầm tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay rồi cẩn thận cất nó đi. Anh thực sự rất mong đến ngày gặp hai mẹ con họ, gặp gia đình mà anh suýt nữa đã để tuột mất mãi mãi.



Hôm sau, tập đoàn thời trang T Gou.

Lạc Nhan đem bản báo cáo của mình đến văn phòng giám đốc Phong Tư Mạc, từ lúc cô trở thành nhà thiết kế cách phối đồ và cách ăn mặc của cô rất được các nữ nhân viên ở đây học hỏi theo. Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng với ống tay loe và chiếc váy díp màu xanh dương sáng có đính hạt ngọc, bộ đồ của cô rất phù hợp với phong cách thiết kế của tập đoàn T Gou.

Cốc… cốc…

Đến trước cửa phòng của Phong Tư Mạc, Lạc Nhan bèn gõ cửa.

"Vào đi."

Sau khi được người bên trong đồng ý, Lạc Nhan mới từ từ đẩy cửa bước vào. Cô đi đến trước bàn làm việc của Phong Tư Mạc rồi đưa bản báo cáo cho anh.

"Giám đốc, đây là bản báo cáo về các loại vải thân thiện với môi trường anh nhờ tôi làm, tôi đã làm xong hết rồi đây."

Phong Tư Mạc khá bất ngờ về tài năng của cô, chỉ mới giao nhiệm vụ hôm qua nhưng hôm nay cô đã làm xong nó.

"Đừng nói với tôi là đêm qua cô thức khuya để làm đấy nhé?"

"À… tôi có thói quen phải làm xong việc mới đi ngủ cho nên tôi mới cố gắng làm cho xong việc anh giao."

"Thế thì từ sau tôi phải giao nhiều việc hơn cho cô rồi, tốc độ làm việc của cô rất nhanh lại còn hiệu quả nữa."

"Cảm ơn giám đốc, anh nói quá rồi."

Cuộc trò chuyện tự nhiên của Lạc Nhan và Phong Tư Mạc đã bị một người khác nghe thấy tất cả. Người đó là Hoắc Diệu Na, trong mắt cô ta dù việc nhân viên nữ báo cáo công việc cũng giống như đang quyến rũ Phong Tư Mạc chứ đừng nói gì đến việc cười đùa. Hoắc Diệu Na tức giận đi đến bên cạnh Phong Tư Mạc, cô ta liếc mắt đá xéo Lạc Nhan.

"Hai người có vẻ thân thiết tình tứ quá nhỉ, có biết đây là công ty không?"

"Xin lỗi Hoắc tiểu thư, tôi chỉ đến để đưa bản báo cáo cho giám đốc, bây giờ tôi xin phép về phòng làm việc của mình."

Lạc Nhan lặng lẽ cúi đầu chào Phong Tư Mạc và Hoắc Diệu Na sau đó định rời đi nhưng cánh tay của cô bỗng dưng bị ai đó nắm lại. Hoắc Diệu Na đằng đằng sát khí nhìn cô, kênh kiệu nói:

"Cô là nhà thiết kế mới tới có phải không? Trông cũng không có gì nổi bật vậy tại sao lại được chọn vậy?"

Phong Tư Mạc liền xen vào:

"Cô ấy là do tôi chọn, Hoắc tiểu thư có gì phàn nàn?"

"Là anh chọn sao? Nếu là anh chọn thì em mong là không sao cả."

Hoắc Diệu Na mỉm cười nhìn cô sau đó kéo cô lại gần cô ta rồi thì thầm cảnh cáo:

"Tôi ghim cô rồi đấy, tốt nhất tránh xa anh Tư Mạc của tôi ra."

Lạc Nhan đối với Phong Tư Mạc chỉ là cấp trên và cấp dưới, hiện tại cô đã có con trai nên chẳng quan tâm đến những người đàn ông khác làm gì. Cô bây giờ là sống cho gia đình và con trai cô chứ không muốn vướng vào một mối tình nào cả.

"Hình như Hoắc tiểu thư hiểu lầm gì đó rồi, tôi xin phép đi trước."

Lạc Nhan mỉm cười đáp lại lời cảnh cáo của Hoắc Diệu Na rồi rời khỏi văn phòng giám đốc.

Sau khi rời đi, Lạc Nhan mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt của Hoắc Diệu Na nhìn cô cứ như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Lúc cô chuẩn bị trở về phòng làm việc của mình thì có một nhân viên nữ trong tổ thiết kế của cô chạy đến, cô ấy nói:

"Nhà thiết kế Lạc, ở dưới sảnh công ty có người muốn gặp cô đấy."

"Ai thế?"

"Tôi không biết, anh ta bịt khẩu trang và đội mũ nên tôi không biết danh tính."

Lạc Nhan cảm thấy thật kì lạ, cô vừa mới về nước, ngoài những người trong công ty và Lâm Tử Nguyệt ra còn ai cô có thể quen biết nữa. Dù có chút nghi ngờ nhưng Lạc Nhan vẫn quyết định xuống sảnh công ty, cô ngó nhìn xung quanh lúc nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen nhưng lại đội mũ đeo khẩu trang đứng ở gần cửa chính là cô đã đoán ra được đó là người mình cần gặp.

"Này anh, anh có phải muốn gặp tôi đó không?"

Lạc Nhan vừa mới bước đến, nói được một câu thì đã bị người đàn ông đó kéo đi. Anh ta đi rất nhanh, thoắt cái đã kéo tay Lạc Nhan ra ngoài công ty rồi.

"Anh là ai thế? Sao anh lại kéo tôi ra đây?"

Người đàn ông đó từ từ tháo mũ và khẩu trang ra, lúc nhìn thấy gương mặt của người đó Lạc Nhan đã sửng sốt thốt lên:

"Giang Quân Hạo? Là anh?"

"Bởi vì em ngại việc tôi xuất hiện ở đây vì thế tôi mới che mặt như vậy."

Lạc Nhan vội vã quay lại đằng sau rồi nhìn xung quanh xem thử có ai không, khi chắc chắn là an toàn cô mới quay lại vấn đề với Giang Quân Hạo.

"Việc anh bịt kín như vậy đến gặp tôi còn khiến người khác nghi ngờ hơn đấy. Tôi đã nói là không muốn dính líu với anh còn gì, anh mau đi đi tôi còn phải làm việc của mình."

Giang Quân Hạo nắm lấy cổ tay của Lạc Nhan sau đó đẩy cô vào tường. Anh chống hai tay lên tường, sau đó nâng cằm của cô lên.

"Lạc Nhan, em có đang giấu tôi chuyện gì không?"

Lạc Nhan quay đầu sang bên, né tránh cái động chạm từ anh và cả ánh mắt của anh. Cô lạnh lùng trả lời:

"Tôi chẳng có cái gì để giấu anh cả."

"Đương nhiên em phải biết mình giấu tôi chuyện gì chứ, ví dụ việc em mang thai với tôi từ bốn năm trước chẳng hạn."

Lạc Nhan bất ngờ quay phắt lại, đôi mắt cô trợn tròn nhìn thẳng vào Giang Quân Hạo. Thấy cô nhìn mình như vậy, anh cũng chỉ biết mỉm cười rồi ép cô khai ra:

"Em tưởng tôi không điều tra được sao? Em giấu rất kỹ đấy nhưng biết sao được tôi lại tìm ra rồi. Con trai của chúng ta tên là Tiểu Duy phải không? Thằng bé năm nay bốn tuổi đúng chứ?"

Lạc Nhan siết chặt hai tay thành nắm đấm, cô không biết tại sao anh lại phát hiện ra được nhưng dù có lường trước thế nào thì cô cũng không ngờ mọi chuyện lại vỡ lở sớm như thế. Lạc Nhan giận dữ đẩy Giang Quân Hạo ra khỏi người mình, cô thẳng thừng nói với anh:

"Anh nhầm rồi, nó không phải con trai anh. Ở nước ngoài tôi đã kết hôn và sinh con vì thế nó là con của tôi và chồng mới."

"Vậy sao? Vậy chồng mới của em đâu?"

"Anh ấy… anh ấy…"

Lạc Nhan lắp bắp không thể kiếm ra được cái lý do nào để biện minh điều đó càng khiến cô biến thành kẻ nói dối trước Giang Quân Hạo. Anh nhìn thấy điện thoại của cô ở trong túi rồi lập tức giật lấy nó.

"Giang Quân Hạo, anh định làm gì?" Lạc Nhan định với lại điện thoại nhưng không được.

Giang Quân Hạo lưu số của anh vào máy cô, sau khi xong xuôi anh trả lại điện thoại cho cô rồi nói:

"Khi nào tôi gọi thì phải nghe máy, nếu không tôi sẽ bất thình lình đến gặp con trai chúng ta mà em không biết đâu."

"Anh…"

"Tôi về đây."

Giang Quân Hạo nhanh chóng hôn nhẹ vào má của Lạc Nhan rồi quay đầu rời đi. Cái hôn thoáng qua ấy khiến Lạc Nhan không kịp phản ứng lại. Cô cầm điện thoại, thất thần bước vào trong công ty nhưng không biết Hoắc Diệu Na đã ở đằng sau từ lúc nào.

"Hoắc tiểu thư."

"Ồ… đang trong giờ làm việc nhưng cô lại ra đây làm chuyện mập mờ với bạn trai à?"

Không biết Hoắc Diệu Na đã nhìn thấy và nghe thấy gì chưa nhưng xem cách cô ta hỏi chắc có lẽ cô ta chỉ thấy được đoạn Giang Quân Hạo hôn má Lạc Nhan.

"Anh ta không phải bạn trai tôi."

"Không phải bạn trai? Nếu vậy thì sao lại hôn cô?"

"Anh ta chỉ là một kẻ bám đuôi thôi."

Nói rồi Lạc Nhan liền lướt qua người của Hoắc Diệu Na mà bước vào trong. Nhìn thái độ vội vàng, né tránh của cô, Hoắc Diệu Na càng cảm thấy nghi ngờ. Bỗng dưng cô ta đứng lại suy nghĩ một lát, dường như cô ta cảm thấy người đàn ông vừa hôn Lạc Nhan rất quen mắt.

"Hình như mình đã gặp anh ta rồi thì phải, nhưng không biết đã gặp khi nào nữa."

Lý do Hoắc Diệu Na cảm thấy quen là đúng thôi vì gương mặt của Giang Quân Hạo thường xuất hiện trên các tạp chí thời trang hoặc những chương trình phỏng vấn. Hoắc Diệu Na vô tình đánh mắt sang phía đối diện, màn hình ti vi của cửa hàng đó đang chiếu đoạn quảng cáo của Giang Quân Hạo. Lúc nhìn thấy gương mặt anh, Hoắc Diệu Na đã nghĩ đến ngay người đàn ông khả nghi ban nãy.

"Chẳng lẽ…"

Hoắc Diệu Na bất ngờ trở nên giận dữ hơn vì nếu cô ta phát hiện Lạc Nhan có liên quan đến chủ tịch tập đoàn N.H thì sẽ không để yên. Cô ta gọi điện cho ai đó, lớn tiếng nói rằng:

"Tôi muốn biết thông tin về nhà thiết kế Lạc Nhan của tập đoàn T Gou, tìm được rồi thì mau chóng đưa thông tin đến chỗ tôi càng nhanh càng tốt rõ chưa?"