Dịch: LapTran
-----
Công hội Liệp yêu, trong một gian phòng, có một lão nhân đang ngồi.
“Tới khảo hạch?”
Lão nhân cũng không ngẩng đầu lên.
Mộc Phàm nghiêm mặt, cung kính nói: “Đúng vậy, lão nhân gia, ta tới khảo hạch Liệp yêu giả.”
“Ừ, khảo hạch rất đơn giản, chỉ cần đánh bại yêu thú bên trong liền tính thông qua.”
Lão nhân ngẩng đầu nhìn Mộc Phàm, nhàn nhạt nói: “Tiểu tử, xem tuổi ngươi không lớn, hẳn là còn chưa thành niên, khảo hạch Liệp yêu giả có nguy hiểm, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?”
“Đúng vậy, lão nhân gia, ta đã suy xét rõ ràng.” Mộc Phàm nghiêm túc trả lời.
Lão nhân nhìn hắn, gõ tẩu hút thuốc phiện, gật gật đầu chỉ vào một lối đi phía trước.
“Nếu ngươi đã quyết định, vậy vào thôi.”
Nói xong, lão nhân mở một trận pháp, để lộ một cánh cửa ánh sáng.
Mộc Phàm vừa thấy liền kinh ngạc nhưng không nghĩ nhiều, nhanh chóng bước vào.
Mới vừa xuyên qua cửa ánh sáng, Mộc Phàm đi vào một vùng không gian trống trải, không đợi hắn nhìn rõ ràng liền cảm giác có một luồng gió tanh đập vào mặt.
“Rống!”
Cùng với một tiếng thú rống, lòng Mộc Phàm sinh ra báo động, theo bản năng tập trung sức mạnh toàn thân, vung cánh tay quét ngang một quyền.
Oanh!
Vừa ra tay chính là Bát cực Băng sơn quyền, thế như sấm nện vào cơ thể yêu thú.
Chỉ nghe tiếng rắc rắc giòn vang, xương cốt đứt gãy, ngay sau đó một đầu yêu thú cường tráng yêu thú bị đánh bay ra ngoài, đâm vào góc tường và không nhúc nhích nữa.
Mộc Phàm còn chưa bình tĩnh thì thấy yêu thú kia đã tắt thở, đầu nứt ra, máu loãng chảy đầy đất.
“Chết rồi?” Mộc Phàm ngẩn người.
Một quyền vừa rồi hắn bộc phát toàn bộ lực lượng, không hề giữ lại, quá đột ngột, theo bản năng tung ra một quyền.
Vẻ mặt hắn ngây ngốc, không rõ bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nhưng không chờ hắn suy nghĩ thêm thì có ánh sáng lập loè, trận pháp vận chuyển, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhoáng lên, hắn trở về tới căn phòng kia.
Lão nhân đang dùng đôi mắt vẩn đυ.c nhìn Mộc Phàm từ trên xuống dưới, khiến hắn nổi da gà.
“Tiểu tử, không tồi, một quyền hạ gục, ngươi thi triển chính là Bát cực quyền đi?”
Trong ánh mắt vẩn đυ.c của lão nhân có chút ẩn ý.
“Lão nhân gia, ta thông qua sao?” Mộc Phàm có chút không xác định hỏi.
Lão nhân gật gật đầu: “Không tồi, ngươi thông qua khảo hạch, mang theo huân chương liệp yêu này đi đăng ký, sau đó ngươi chính là một tên Liệp yêu giả thật sự.”
“Thông qua?” Mộc Phàm ngẩn ngơ.
Không phải nói khảo hạch rất khó, rất nguy hiểm sao, như thế nào cảm giác rất đơn giản a, một quyền liền xong?
Hắn mang vẻ mặt mờ mịt tiếp nhận huân chương từ tay lão nhân, trên mặt nó có một chữ “Liệp”, còn nạm một viên tinh thạch, sáng lấp lánh.
Còn mặt kia có một con yêu thú, bộ dáng dữ tợn hung ác, như muốn chui ra tới.
“Này liền thông qua, cũng quá đơn giản đi?”
Mộc Phàm nói thầm xoay người, không nhìn thấy lão nhân phía sau nhăn mặt, nhíu mày, như muốn chụp chết hắn.
“Tiểu tử này, thế mà chê khảo hạch đơn giản?” Lão nhân câm nín này nhìn bóng dáng Mộc Phàm đi xa.
Hắn nhàn nhạt cười nói: “Thực lực tiểu tử này không tồi, Bát cực quyền tiểu thành, một quyền hạ gục một đầu yêu thú tương đương võ giả Tôi thể ngũ trọng.”
“Bát cực quyền nha, vẫn không bằng Bát quái chưởng của lão tử.” Lão nhân lầm bầm lầu bầu.
Còn Mộc Phàm, vừa rời phòng khảo hạch liền thấy Ác ma nữ đang đứng chờ.
“Thông qua?” Ác ma nữ lạnh nhạt hỏi.
Mộc Phàm gật gật đầu, cười nói: “Đương nhiên, khảo hạch quá đơn giản, một quyền liền xong.”
Ác ma nữ nghe mà không còn lời gì để nói, không nói thêm, cầm mấy cọc tiền ném tới.
“Đây là sáu vạn, ngươi với ta đã thanh toán xong.”
Ác ma nữ ném tới sáu vạn, một con yêu thú một vạn.
Mộc Phàm nhận tiền, hai mắt tỏa ánh sáng, cười nói: “Ta nói nha, ngươi với ta xem như quen biết rồi, ngươi tên là gì, cũng không thể cứ gọi ngươi ta này kia, hay là gọi Ác ma nữ?”
“Ngươi gọi ta Mộng Li đi.”
Ác ma nữ suy nghĩ, mở miệng nói một câu.
Cũng không biết vì sao nàng lại nói tên của mình cho Mộc Phàm, đây là chuyện chưa từng có.
Ngoại giới đồn đãi nàng cực kỳ chán ghét thù hận nam nhân, thậm chí không biết bao nhiêu nam nhân đã bị nàng phế mệnh căn, bị gọi là Ác ma nữ cũng không quá một chút nào.
Mộc Phàm cầm huân chương, đi tới ô cửa chỗ đăng kí, kích hoạt huân chương, chính thức trở thành Liệp yêu giả.
“Liệp yêu giả một sao.”
Nhìn vài món đồ vật mình được nhận, một là khí cụ mà Ác ma nữ dùng để tạo ấn ký, một là huân chương Liệp yêu.
Còn có một thứ khác là giấy chứng nhận của Công hội Liệp yêu, xem như giấy chứng minh thân phận.
“Chúc mừng ngươi trở thành Liệp yêu giả một sao, muốn tăng cấp bậc Liệp yêu giả cần tiếp nhận nhiệm vụ, săn gϊếŧ đủ yêu thú mới có thể tăng lên.”
Ác ma nữ Mộng Li nhẹ nhàng giải thích.
Mộc Phàm nhìn xung quanh, giống như đang tìm gì đó.
“Ngươi đang tìm Huyết La Sát kia sao?” Mộng Li như biết hắn đang tìm cái gì.
Mộc Phàm vừa nghe liền xấu hổ, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng tới gần nàng.” Mộng Li nhàn nhạt nói câu.
Mộc Phàm nghe xong ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Ta biết, nữ nhân này rất nguy hiểm, ta cũng không muốn tới gần.”
“Nữ nhân? Ha ha ha...” Ác ma nữ đột nhiên cười rộ lên.
Nàng không ngừng cười ha ha, dùng ánh mắt quái dị nhìn Mộc Phàm.
“Sao lại nhìn ta như vậy?” Mộc Phàm cẩn thận dò hỏi.
Chỉ nghe Mộng Li cười lạnh nói: “Ngươi thế mà gọi nàng là nữ nhân, ta có thể nói cho ngươi biết, nàng không phải nữ nhân.”
“Cái gì?” Hai mắt Mộc Phàm trừng to, sợ ngây người.
Huyết La Sát kia không phải nữ, chẳng lẽ là nam?
“Không, nói chính xác, nàng không phải nữ, cũng không phải nam.”
Mộng Li nói làm Mộc Phàm trợn mắt há hốc mồm, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ.
Huyết La Sát, thế mà không phải nữ, càng không phải nam, vậy là gì?
Mộc Phàm run lên, mặt tái mét, gia hỏa này thế mà bất nam bất nữ, quá dọa người đi?
“Nàng bất nam bất nữ, vậy ngươi...” Ánh mắt Mộc Phàm nhìn Mộng Li trở nên quái dị.
Keng!
Vừa dứt lời, liền thấy một thanh đao sắc nhọn chỉa vào cổ họng Mộc Phàm, sát khí lạnh thấu xương.
“Thu hồi tư tưởng dơ bẩn của ngươi, ta là nữ, hàng thật giá thật, lại suy nghĩ lung tung, nhìn lung tung ta liền móc mắt ngươi ra cho yêu thú ăn.”
Mộng Li hung hăng trừng Mộc Phàm, cảnh cáo.
“Đừng đừng đừng, Mộng Li tỷ tỷ có chuyện gì từ từ nói, cẩn thận vũ khí, rất nguy hiểm.” Mộc Phàm đổ mồ hôi.
Hắn nhẹ nhàng đẩy đao nhỏ khỏi cổ họng, cười khổ nói: “Mộng Li tỷ tỷ, ngươi có thể đừng doạ người như vậy không, đang yên lành tự dưng đυ.ng vũ khí.”
“Được rồi, ngươi với ta đã thanh toán xong, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.”
Mộng Li nói xong, xoay người rời khỏi sảnh.
Mộc Phàm nhìn nhìn vẻ mặt quái dị của những người xung quang, trong lòng cười khổ, lắc đầu định rời đi.
Nhưng hắn nhanh chóng ngừng lại, nhìn về phía bảng công bố nhiệm vụ.
Nhiệm vụ săn yêu!
Hai mắt Mộc Phàm sáng lên, lập tức đi tới phía trước, bắt đầu xem xét mấy nhiệm vụ.
Bên trên ghi từng nhiệm vụ, đều là săn gϊếŧ yêu thú.
Ở hàng thứ nhất là nhiệm vụ cấp S, nhiệm vụ thứ nhất, săn gϊếŧ một con đại yêu - Hồng hạc, nhiệm vụ đã được nhận.
“Là nàng?”
Mà người tếp nhiệm vụ này làm Mộc Phàm rất ngoài ý muốn.
Ác ma nữ, Mộng Li!