Mời hồ ly đến, không chỉ thỉnh nàng đến miếu mà còn phải mời nàng vào nhà.
Chỉ có như vậy, nàng mới có thể được coi là đủ tư cách ở lại nhân gian, nếu không khi hoàn thành tâm nguyện, không có tư cách ở lại nhân gian nàng phải trở về Thanh Khâu ngay lập tức.
Con gấu đen vẫn đang chờ ở đó, nàng không dám quay trở lại.
Phạm Lâm Giang vô cùng kích động, hắn ta không thể đánh bại những người ở ngoài cửa, chỉ có thể nhìn Cổ Ly Ly và nhờ tiểu hồ ly giúp đỡ.
Cổ Ly Ly có thể không đối phó được với gấu đen nhưng đối phó với một vài tên côn đồ lưu manh chẳng phải chỉ cần vài phút thôi sao?
Nàng đến nhìn cũng không thèm nhìn, nắm lấy một nắm tro hương cũ đưa lên không trung, trong phút chốc, hình thành một đám sương mù kỳ dị .
Những người đang đuổi đến chợt thấy kinh hãi, sống lưng lạnh toát, gió thổi bên tai.
Ngôi miếu ở phía trước chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
“Lão... Lão... Lão đại, không đúng, trong Rừng Cóc thật sự không có một con yêu quái trong truyền thuyết nào sao?”
Lưu lão lục giơ tay đấm hắn ta một phát, ông ta đã tung hoành giang hồ nhiều năm, trải qua vô số núi đao, biển lửa, người bị ông ta gϊếŧ không tới một vạn cũng tám ngàn, ma còn chưa thấy bao giờ, đừng nói là yêu quái.
Không phải chỉ có sương mù thôi sao, nếu đi thêm một đoạn nữa, có thể thấy ngôi miếu đổ nát và tên tú tài họ Phạm. Bắt hắn ta rồi mang về lấy thưởng, Vương Viên Ngoại sẽ cho bọn họ năm trăm lượng bạc, dù sao thì, có bao nhiêu huynh đệ không muốn tiền chứ?
Khi bọn họ nghĩ đến năm trăm lượng bạc, tự nhiên không còn sợ hãi.
Lúc này, dù có kinh khủng đến đâu cũng không bằng nghèo đói. Có tiền thì có ăn, không có tiền thì chết đói.
Vì vậy, họ nhấc chân lên và đi về phía trước, nắm chặt tay, sẵn sàng kết liễu Phạm Lâm Giang.
Cổ Ly Ly đứng cách đó không xa, nhìn vài người vây quanh một cái cây, nàng cảm thấy thích thú.
Pháp thuật đã che đậy ngôi miếu, cũng không có gì đáng sợ gây khó dễ.
Trong khi một vài người đang đi vòng quanh gốc cây, Cổ Ly Ly đã biến thành một con hồ ly bằng gốm, được Phạm Lâm Giang bế trên tay và nhanh chóng đi khỏi khu Rừng Cóc.
Từ khi Phạm Lâm Giang xảy ra chuyện, hàng xóm cũng không dám tới gần nhà hắn ta, càng không dám nói tới.
Ngày xưa, hàng xóm luôn nói tốt về hắn ta, nào là Phạm tú tài, tương lai cử nhân, sau đó lại thành học sĩ, nhất định sẽ trở thành quan lớn, ngày sau còn phải nhờ hắn ta chiếu cố các hương thân.
Bây giờ hắn đã xảy ra chuyện, mọi người đều cảm thấy bất an, họ thậm chí không muốn bố thí cho hắn.
Cổ Ly Ly đi theo Phạm Lâm Giang về nhà, quan sát khắp nhà, không khỏi thở dài.
“Chỗ các ngươi, chỉ có gia đình ngươi nghèo như vậy hay mọi người đều nghèo như vậy?”
Phạm Lâm Giang xấu hổ, cười khổ: “Nơi này không tốt, dân chúng đều khổ sở, để hồ tiên chê cười rồi.”
Cổ Ly Ly không quan tâm, nàng chỉ ở đây để trốn nợ, sẽ rời khỏi nơi này khi mọi chuyện trôi qua.
Nhân gian luôn có chướng khí mù mịt, nàng không thích.
Tuy nhiên, nếu nàng muốn bước đi trong nhân giới này, nàng cần phải biết ít nhiều về nó, vì vậy nàng đã hỏi vài điều về nó.
Hóa ra đây là một đất nước có tên là Đại Chu, không liên quan gì đến đất nước mà nàng đã biết.
Chỉ sau khi đến Thanh Khâu, Cổ Ly Ly mới nhận ra rằng thế giới vô cùng rộng lớn, không chỉ là năm sông bốn biển.
Riêng bầu trời có chín mươi chín tầng.
Thế giới loài người này nếu đếm từng chi tiết, không phải hàng nghìn thì cũng có đến tám trăm đất nước, thực sự là một thế giới rộng lớn.
Và nơi nàng ở, là một triều đại gọi là Đại Chu.
Hoàng đế hiện tại rất ngu muội, hở một tí là vung tiền tu sửa, xây dựng cung điện.
Lại vừa trầm mê nữ sắc vừa muốn tu tiên, một lòng muốn thành tiên.
Người dân sống hay chết, ông ta không quan tâm.
Những kẻ xấu xa muốn được thăng quan phát tài ra sức kiểm soát triều đình, bóc lột dân chúng.
Cổ Ly Ly không nhịn được: “Nơi này thật tồi tệ, tại sao ngươi không tạo phản?”
Triều đình rách nát này lại còn có thể trông cậy vào quan lại sao?