Hắn ta lải nhải rất nhiều, Cổ Ly Ly thấy nam nhân trước mặt khóc lóc sướt mướt chỉ có thể ngăn cản.
Chẳng phải nàng đã nói rằng chỉ có thể thực hiện được một điều ước của hắn sao? Hắn ta muốn nàng giúp báo thù, lại muốn giúp lấy lại danh vọng, nàng nên thực hiện cái nào đây?
Phạm Lâm Giang tràn đầy nghi hoặc: “Hai chuyện này không phải giống nhau sao? Nếu như ngài làm chủ cho ta, ta có thể lấy lại danh vọng, những người đó tự nhiên sẽ bị trừng phạt.”
Cổ Ly Ly thở dài, người trước mắt e rằng chỉ là một tên mọt sách hoặc là còn quá nhỏ để hiểu được sự phức tạp của thế giới.
Theo logic bình thường mà nói, suy nghĩ của hắn ta như thế là hợp lý, nhưng nàng là bán tiên, thậm chí không phải là hồ tiên, nàng chỉ là một hồ yêu còn chưa tu luyện lên cảnh giới thần tiên.
Vì vậy, nàng chỉ có thể giúp hắn ta đạt được một trong những ước nguyện nhỏ.
Nếu không phải cùng đường, chui qua cầu nối với nhân gian, nàng đã không phải ở đây, thực hiện ước nguyện cho người khác.
Theo như nàng biết, cây cầu nối với nhân gian đã lâu không phát sáng, nguyên nhân do từ hàng trăm năm trước có một người đàn ông đến cúng bái hồ ly.
Để tích lũy công đức và trở thành tiên càng sớm càng tốt, tiểu hồ ly ở Thanh Khâu liền thực hiện mong muốn của hắn ta.
Nhưng nam nhân đó quá mưu mô, dù tiểu hồ ly đã giúp hắn ta có được điều mình muốn, cưới nương tử và trở thành một quan lớn.
Sau đó, hắn ta lại cố gắng hết sức giam cầm tiểu hồ ly tại nhà để mọi điều ước của hắn được thực hiện.
Vì quá tham lam và đáng ghét, hồ ly nhỏ đã tức giận đến mức khiến hắn ta cửa nát nhà tan.
Với hành động này, tiểu hồ ly đã phạm vào giới trời, bị sét đánh, tu vi tu luyện ngàn năm bị phá hủy, bị đánh trở lại nguyên hình, sau đó không thấy trở về.
Kể từ đó, những tiểu hồ ly ở Thanh Khâu này căn bản không muốn để ý đến người phàm.
Thà là một hồ yêu còn hơn xuống nhân gian làm việc thiện tu nhân tích đức, phàm nhân có cầu xin gì đi nữa cũng không chịu đi.
Theo thời gian, nhân gian cảm thấy hồ ly không có linh nghiệm nên không tôn sùng.
Cổ Ly Ly ho khan một tiếng nhìn ra ngoài cửa: “Những người đang đến đây, tám phần là tới gϊếŧ ngươi, ngươi mau lựa chọn đi, để bọn họ chết không chỗ chôn hay là lấy lại công danh, hoặc cha mẹ bình an trở về.”
Phạm Lâm Giang đắn đo, cái nào hắn ta cũng muốn, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng đưa ra lựa chọn.
“Ta cầu xin hồ tiên hãy cho gia đình ta được bình an trở về và tránh xa tai họa này.”
“Ngươi chắc chắn là không thay đổi chứ?”
“Không thay đổi, không thay đổi.”
Cổ Ly Ly Nghĩ, xem ra vẫn là một người có lương tâm, không bỏ rơi cha mẹ vì tương lai của chính mình.
Nàng nắm lấy tay Phạm Lâm Giang và cắt đầu ngón tay của hắn ta.
Phạm Lâm Giang nhìn hồ ly trước mặt, trên tóc chảy một giọt máu, sau đó sợi tóc đó hóa thành bụi đỏ rơi trên đầu Phạm Lâm Giang.
Phạm Lâm Giang tự hỏi: “Chuyện này là... đã thành rồi sao?”
Cổ Ly Ly: “Hãy quay trở lại ẩn náu, trong ba ngày, ngươi sẽ có được những gì ngươi muốn. Nhưng…”
“Nhưng sao…?”
“Người phàm không biết phép tắc, khi yêu cầu người ta làm việc gì thì phải cúng lễ vật, khi yêu cầu thần linh làm việc gì thì lại không có cống phẩm?
Ngươi thực sự nghĩ rằng ta là một bức tượng bằng đất sét trong miếu, vì vậy không cần phải ăn à?”
Phạm Lâm Giang vội nói: “Hiện tại vãn bối không có nhưng ta thề rằng khi mọi chuyện xử lý xong. Ta nhất định sẽ đến mạ vàng, xây miếu, cảm kích lòng từ bi của hồ tiên.”
Cổ Ly Ly ngắt lời: “Những thứ đồ kia, ngươi thực sự có thể sao?”
Nếu theo quy định của họ, họ không thể đích thân yêu cầu cống nạp. Hơn nữa với đồ đạc tồi tàn ở đây, Cổ Ly Ly rất muốn người này cúng một số tiền.
Phạm Lâm Giang cũng không hiểu nên nhờ hồ ly nói rõ.
Cổ Ly Ly mỉm cười: “Nếu ngươi muốn ta giúp đỡ, sao không mời ta đến nhà của ngươi, ở nơi hoang vu như vầy ta có thể làm được gì chứ.”