Ma Vương Mãn Cấp Chỉ Biết Làm Ruộng

Chương 20: Nhà của Yatis

Mạc Dư đương nhiên biết kiến

thức cơ bản nhất về vòng tuần hoàn nước trong khoa học tự nhiên, nhưng đây là thế giới có nguyên tố ma thuật, cho nên một số yếu tố chưa được biết đến phá vỡ vòng tuần hoàn là chuyện bình thường.

Hai thuộc hạ đều bị phái ra ngoài, Mạc Dư nhìn Tam Hắc đang liếʍ chân, hỏi: "Nơi này có gần với kết giới Ma Thần không? Tao muốn đi xem kết giới Ma Thần."

“Gâu gâu!” Tam Hắc đứng lên khẳng định đáp lại, sau đó nhanh chóng cúi xuống để Mạc Dư ngồi lên.

Lại một chặng đường dài nữa.

Một khi cậu nhận thấy Tam Hắc bắt đầu lè lưỡi, Mạc Dư sẽ để nó dừng lại và đưa cho nó một ít nước và thức ăn. Trên đường đi qua những khu rừng cằn cỗi, mấy dòng sông khô cạn.

Cuối cùng, Tam Hắc dừng lại trước một hàng rào lưu động.

Đây có phải là kết giới của Ma Thần không? Cấu tạo của nó giống như các hạt màu đen lơ lửng trong thủy tinh trong suốt vậy. Qua phần trong suốt có thể nhìn thấy bên ngoài cây cối tươi tốt. Nhưng, không thể chạm vào nó.

Mạc Dư ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải. Phía trên của kết giới của Ma thần không có điểm bắt đầu, còn có những vòng cung nhỏ ở bên trái và bên phải.

Cậu đưa tay ra và cố gắng sử dụng "Điều quan trọng phải nói ba lần".

[Kết giới nguyên tố bóng tối huyền bí, nếu cực kỳ đói, có thể cố gắng ăn một chút để no. ]

[Kết giới nguyên tố bóng tối...]

[Kết giới…]

Được rồi, đúng như dự đoán, đúng là một kĩ năng cứ đυ.ng đến thứ gì quan trọng là lại không có tác dụng.

"Đi thôi, Tam Hắc, chúng ta trở về đi." Mạc Dư quay người lại thì lập tức bị làm cho giật mình.

Yatis đứng ở phía sau cậu, không biết là đã đứng được bao lâu rồi.

“Tìm được rồi, nguyên tố nước.” Thanh niên tóc bạc khóe môi cong xuống, vẻ mặt không vui lắm, “Bệ hạ, chúng ta đi thôi.”

“Lần sau hoàn thành nhiệm vụ, có thể gọi ta trước.” Chắc có lẽ đây là lần thứ ba cậu bị doạ rồi, nên Mạc Dư đành phải đưa ra yêu cầu: “Tạo ra tiếng động chút đi.”

Nếu không thì sớm muộn gì cũng bị doạ đến mức xảy ra vấn đề mất.

"Vâng, lần sau sẽ gọi người." Yatis nghiêm túc gật đầu.

Mạc Dư ngồi tựa lưng vào Tam Hắc, dưới sự dẫn dắt của Yatis dừng lại trước cửa hang dưới chân núi cao. Nhiệt độ bên trong rất thấp, hơi lạnh tràn vào từng đợt từng đợt một.

Mạc Dư đột nhiên nghĩ đến những hang động đã từng tham quan trước đây.

"Có phải tất cả các nguyên tố nước đều tập trung ở đây không?"

"Ừ, ở nhà tôi."

Cái gì?

Anh trai à, việc xây nhà trong hang động có tác dụng thần kỳ gì vậy?

Lúc Mạc Dư đi tham quan cảnh quan hang động là mùa hè, bên trong rất lạnh, ngoài thạch nhũ đủ loại hình dáng còn có sông ngầm, nghĩ đến đây cậu cảm thấy nơi này hoàn toàn không thích hợp cho con người ở.

Ừm… đợi đã.

Mạc Dư liếc nhìn Yatis có mái tóc bạc và đôi mắt xám đang mặc thứ gì đó tương tự như trang phục hiệp sĩ, lặng lẽ lật ngược suy nghĩ trước đó của mình.

Ma tộc đúng là không phải là con người đứng đắn gì.

"Xin lỗi, đột nhiên phải vào nhà anh." Mạc Dư đi xuống từ người Tam Hắc, "Anh đi trước dẫn đường đi, ê, xin anh đấy, chậm lại một chút, tốc độ tôi đi không được nhanh."

“Được.” Sau khi trả lời Mạc Dư, ánh mắt Yatis rơi vào Tam Hắc, “Không có Tam Hắc.”

"Được."

Yatis là chủ, chủ là nói gì cũng được.

Mạc Dư lấy trong túi ra mấy quả táo, đặt sang một bên để an ủi con chó lớn đã mệt mỏi cả nửa ngày, sau khi ra lệnh chờ đợi, mới đi theo Yatis vào trong hang.

Đây là cảnh quan thích hợp để tham quan vào mùa hè, có thể coi là nơi trốn nóng tốt, tuy nhiên do chưa từng được con người khai phá nên càng đi vào bên trong ánh sáng càng tối dần cho đến khi tối hẳn.

Mạc Dư có chút bối rối khi nhận ra mình không nhìn thấy Yatis ở đâu và cũng không nghe thấy tiếng bước chân của anh nữa.

Không phải, việc thắp sáng đèn ở nơi bạn sống là chuyện thường tình mà phải không? Chẳng lẽ Yatis có thể nhìn trong bóng tối? Hay là anh trai này từ lúc bắt đầu đã như vậy, muốn thử thăm dò Ma vương cậu?

Trong bóng tối, đầu óc hắn có chút mơ hồ, cảm giácsợ hãi dâng trào, Mạc Dư đứng đó không nhúc nhích, hét lên: “Yatis?”

"Ta ở đây."

Trên thực tế, từ lúc Mạc Dư dừng bước, Yatis cũng luôn dừng lại nhìn cậu. Sau đó phát hiện vị vua trẻ tuổi cũng lộ ra dáng vẻ hoảng sợ giống như lần đầu gặp mặt.

Tại sao lại hoảng sợ?

Trong lòng hắn hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng bởi vì đòn tấn công hắc ám mạnh nhất đã bị Mạc Dư ngăn cản, vậy nên Yatis không nghĩ đến những phương diện khác.

Ngoài ra, lúc này Mạc Dư còn đưa tay về phía hắn.

Tuân thủ nguyên tắc bất kỳ yêu cầu nào của nhà vua đều phải được đáp ứng, Yatis nhấc chân tiến đến gần Mạc Dư.

Bàn tay đưa ra cuối cùng cũng chạm vào quần áo của Yatis, Mạc Dư thở phào nhẹ nhõm, buộc mình phải bình tĩnh lại.

Gì vậy, chẳng qua chỉ là tham gia trò chơi với tư cách là người thật, bước vào một nơi tối tăm, tồi tàn thôi sao? Cho dù chỉ có tiếng máu tí tách nhỏ xuống đất cũng không có gì đáng sợ!

Cả kể đột nhiên xuất hiện một cái mặt quỷ thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả!

Nắm chặt Yatis quần áo một chút, Mạc Dư buộc mình quên đi những khuôn mặt trong trò chơi kinh dị, để đầu óc của mình vận hành trơn tru.

Sau đó, cậu nhớ đến trang bị thần thánh màu vàng sáng ngời.

Tự thầm nguyền rủa bản thân không biết cách tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, Mạc Dư lấy cây cung ra, vũ khí tỏa ra ánh sáng phản khoa học ngay lập tức mang lại ánh sáng cho cậu. Theo tiềm thức, cậu ngước nhìn Yatis và nhanh chóng quay đi.

Anh chàng Yatis này có mái tóc dài đến dưới vai, đúng thật là mái tóc dài này khi chạm vào rất mềm mại, nhưng dưới ánh sáng chiếu vào mặt hắn từ dưới lên trên càng tôn lên dáng vẻ của hắn...

He he.

Buông tay ra khỏi y phục của Yatis, Mạc Dư khoác lên chiếc cung vàng.

“Phải mất bao lâu để đến được nơi có nguyên tố nước mạnh nhất?”

Yatis nghiêng đầu, một cái "mặt quỷ" ra vẻ vô tội: "Nửa ngày."

“Ha, xa thế cơ á?”

"Không xa đâu, hai phút nữa thần có thể tới đó."

Giọng điệu của chàng trai tóc bạc rất chân thành, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến Mạc Dư vô cùng ngượng ngùng.

Thôi được rồi, không ngờ cậu mới chính là tội đồ làm chậm tốc độ.

"Để tiết kiệm thời gian, anh..." trong đầu nghĩ đến việc ôm hay cõng, Mạc Dư đã chọn cách thứ hai: "Anh cõng tôi đi."