Ma Vương Mãn Cấp Chỉ Biết Làm Ruộng

Chương 19: Thăm dò núi lửa

Trước mặt tất cả các tộc nhân của Ma giới, hắn ta đã trở thành ma tướng đầu tiên của Vương quốc Hecate nhận được phần thưởng từ Ma Vương!

Đây là một vinh dự tối cao!

Mạc Dư hài lòng nhìn Asilie cầm thanh kiếm vàng động viên: "Asilie, anh có muốn thử sức mạnh của nó không?"

“Bệ hạ?” Asilie nhất thời bối rối, nhưng khi nhìn thấy phương hướng Mạc Dư đang nhìn tới, lập tức đồng ý: “Đương nhiên, đương nhiên là muốn.”

“Vậy trong lúc mọi người thu dọn đồ đạc, tôi cho phép anh tìm người khiêu chiến.” Mạc Dư cười nói: “Nhớ kỹ, dừng lại đúng lúc.”

Sau khi thành công xoa dịu cấp dưới trung thành của mình, Mạc Dư thở phào nhẹ nhõm.

Cậu sờ sờ đầu Tam Hắc, nhìn Thain: “Chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian nữa, Thain, chúng ta xuất phát thôi.”

Càng tiến về phía trước, núi lửa phun trào càng đáng sợ. Lúc đầu, có thể nhìn thấy một số bộ xương động vật khổng lồ, nhưng sau đó không thể nhìn thấy gì nữa. Vùng đất màu cam sẫm lộ ra hoang vắng, có những hạt bụi có thể nhìn thấy bằng mắt thường lơ lửng trong không khí.

"Ừm, cái đó... ở ngay phía trước." Thain đang nắm lấy dây xích Tam Hắc đột nhiên lên tiếng.

Cậu đã có thể quen với cảm giác ngồi trên lưng Tam Hắc, Mạc Dư nhìn người đàn ông tóc đỏ mỉm cười: “Anh có thể gọi tôi là Mạc Dư.”

Thain sờ mũi không dám trả lời.

Ma Vương mới có vẻ rất dễ nói chuyện, không chú ý nhiều đến phép xã giao, điều này thực sự rất phù hợp với hắn ta. Dù muốn làm thân với Mạc Dư nhưng cái kẻ độc ác tàng hình kia sẽ không cho hắn thực hiện điều này.

Thật kỳ lạ, rõ ràng là Yatis trước đây không học lễ nghi một cách nghiêm túc nên hẳn là hắn không quan tâm mấy đến điều đó đâu nhỉ?

Là người ngay thẳng, nếu không tránh được thì phải đối mặt.

Thain hạ quyết tâm, hét lớn: "Bệ hạ, chúng ta tới rồi."

Tam Hắc thông minh biết đích đến của mình đã đến nên đã giảm tốc độ. Chạy được một lúc lâu, nó bắt đầu thở hổn hển liên tục.

Mạc Dư nhìn lên mặt trời trên bầu trời, vỗ nhẹ vào Tam Hắc rồi trượt xuống đất khi con chó lớn nằm xuống.

"Trước tiên ăn chút gì đó để bổ sung sức lực đã."

"Hả? Đâu có đồ ăn?" Bị lời nói của Mạc Dư làm cho kinh ngạc, Thain tỏ vẻ khó hiểu, "Chúng ta không mang theo thứ gì để ăn, xung quanh đây cũng không có quái vật sống nào cả."

Tam Hắc đang nằm trên mặt đất đã bắt đầu chảy nước dãi, khinh thường liếc nhìn Thain, sau đó nhìn Mạc Dư bằng ánh mắt mong đợi, ba cặp mắt mở to, nó ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.

Mạc Dư nhặt một tảng đá phẳng, lấy các các món ăn trong túi ra rồi đặt lên đó: “Yatis, ra ngoài ăn đi.”

Nói đến đây, thật sự có cảm giác như đang cho thú cưng ăn vậy, nhất là khi nhìn thấy Yatis lập tức xuất hiện và ngoan ngoãn ngồi xuống.

Không hiểu sao, Mạc Vũ cong môi mỉm cười.

Không biết Mạc Dư tại sao lại cười, Yatis chớp chớp mắt, một hạt bụi bám vào lông mi dài của hắn.

Thức ăn cũng sẽ bị ố.

Khi một điểm đen xuất hiện trong tầm mắt, Yatis đã nghĩ như vậy, hắn tạo ra một rào cản nước xung quanh mình.

Mạc Dư đột nhiên cảm thấy nhiệt độ giảm đi rất nhiều, cậu giơ tay lau mồ hôi trên mắt.

Bệ hạ trông khá là nóng.

Yatis mím môi suy nghĩ.

Mạc Dư bị những khối băng dư thừa xung quanh làm cho kinh ngạc, phải một lúc sau cậu mới phản ứng được: “Cám ơn Yatis.”

Một cao một thấp tương tác bên trong kết giới, Thain bị ngăn cách bởi kết giới nước bất lực ngồi xổm xuống xoa đầu Tam Hắc: “Mày có nghĩ Yatis cố ý không? Tao chỉ ngửi thấy mùi thơm thôi, cả hai chúng ta đều chỉ có thể ngửi mùi giống nhau. Nhưng chúng ta chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể đi vào."

"Ẳng ẳng." Tam Hắc rêи ɾỉ hai tiếng, quay đầu liếʍ tay Thain tỏ ý đồng tình.

Khi Mạc Dư quay lại, thứ cậu nhìn thấy là một cảnh tượng hài hước giữa một người đàn ông và một con vật đang an ủi và sưởi ấm lẫn nhau.

Tinh thể ký ức trước đó không phải là vô ích.

Ngoài nguyên tố ánh sáng, Ma tộc còn có sự yêu thích năng lực tự nhiên với một số nguyên tố ma thuật khác. Tuy nhiên, những người khác nhau có những sự yêu thích năng lực khác nhau với cùng một yếu tố. Cũng giống như Thain thích yếu tố lửa hơn, còn Asilie nói rằng hắn ta giỏi nhất yếu tố nước, điều này không có nghĩa là họ không thể sử dụng phép thuật của các nguyên tố khác mà đó là sở thích cá nhân.

Tam Hắc cũng phải là một con quái vật thuộc tính lửa.

Vì vậy, hai anh chàng này hoàn toàn bất lực khi gặp Yatis rất mạnh về mọi nguyên tố, bọn họ không dám đến gần hàng rào rèm nước dùng chỉ một bước.

Nhưng nước thắng lửa không phải là tuyệt đối, trong một trận chiến, nó phụ thuộc vào số lượng nguyên tố mà hai bên có thể huy động. Ví dụ, nếu Thain có thể huy động nhiều nguyên tố lửa hơn Asilie trong cùng một khoảng thời gian thì hắn ta có thể dễ dàng đánh bại đối phương.

Là một người không có bất kỳ sức mạnh tấn công ma thuật hay sức mạnh tấn công vật lý nào, Mạc Dư hiểu những điều này chỉ để tránh cho mình bị mù mịt thôi.

Cậu lặng lẽ thở dài trong lòng rồi bước ra khỏi kết giới để mang đồ ăn cho Thain và Tam Hắc.

Sau bữa trưa thân thiện, Mạc Dư nói ra mục đích của mình: “Trong tinh thể ký ức có giới thiệu về nguyên tố ma thuật. Ma tộc am hiểu một số nguyên tố có thể thông qua cảm ứng để tìm địa điểm huấn luyện thích hợp nhất. Thain, tôi cần anh sử dụng phương pháp này để đếm số lượng núi lửa xung quanh và đánh dấu tất cả các núi lửa đang hoạt động."

"Núi lửa đang hoạt động? Ý ngài là gì?" Thain không hiểu hỏi.

Mạc Dư giải thích: “Đó là một ngọn núi lửa đang ngưng tụ nguyên tố lửa, chuẩn bị phun trào.”

"À đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ?" Thain chợt nhận ra: "Nếu biết ngọn núi nào sắp phun trào thì có thể chuẩn bị trước. Mẹ kiếp, thiếu lương thực ta bực mình quá. Ta thậm chí còn không nghĩ đến việc đến xem. Nhìn này. Ta đi đây và sẽ tìm qyay lai đây tìm ngài.”

Sau khi nhìn Thain rời đi, Mạc Dư nhìn người đàn ông tóc bạc im lặng như một cậu bé ngoan: “Yatis, anh cũng rất giỏi ma thuật về nguyên tố nước, tôi cần anh giúp đỡ để cảm nhận được nơi nào có yếu tố nước mạnh nhất. "

Đây chỉ là một ý tưởng.

Theo kinh nghiệm cá nhân, lẽ ra phải có những thảm họa kèm theo như mưa lớn và lở đất sau một vụ phun trào núi lửa, nhưng Asilie không đề cập đến tình huống như vậy trong câu chuyện của mình.