Tiểu Tình Lang Của Trưởng Công Chúa

Chương 4: Từng nghe đông cung sống của nàng

Chuyện Đông Dương trưởng công chúa thu con vợ lẽ của Lục gia làm nam sủng, chưa tới mấy ngày đã truyền khắp toàn bộ kinh đô Lạc Dương.

Đây có thể coi như là sự khởi đầu cho những thế gia và hàn môn muốn nịnh bợ hoàng quyền. Từ ấy, cứ cách hai ba hôm là lại có người tới tặng thiếu niên đẹp cho Tuyên Hoa, tất cả đều là những nam tử còn đang trong độ tuổi mười mấy, tuấn tiếu khả nhân.

Tuyên Hoa không hề khách khí, người tới là nhận. Mới chỉ hơn tháng, hậu viện vậy mà đã tích cóp được bốn năm chục tiểu nam sủng.

Nhiều người nhiều chuyện, Tuyên Hoa không có kiên nhẫn gặp mặt từng người một, cho nên mời về một ma ma cùng dạy dỗ tất cả. Yêu cầu là ai cũng đều phải thuộc nằm lòng 《 Nam tắc 》《 Nam giới 》, buổi sáng học ca hát, buổi chiều luyện múa, đến buổi tối vẫn phải theo sư phó học tập thuật xoa bóp mát xa.

Ba ngày một bài kiểm tra nhỏ, năm ngày một bài kiểm tra lớn, đến cuối mỗi tháng, công chúa sẽ đích thân kiểm tra.

Mọi người đều cẩn thận học tập, trông mong rằng có thể là người thông thạo nhất để lọt được vào mắt xanh của công chúa.

Chỉ có mỗi Lục Hằng là không chịu quản thúc, ngày nào cũng học tập chỉ cho có lệ, kiểm tra cũng nhiều lần đứng cuối. Một lần nửa đêm không ngủ, còn bị ma ma bắt được, đang lén đọc 《 Luận Ngữ 》 《 Kinh Thi 》.

Ma ma làm theo quy củ, hủy hết sách đi, sau đó hung hăng quất hắn hai mươi roi.

Thiếu niên này xương cốt cũng cứng, vẫn không hề để việc học tập và kiểm tra mà công chúa bố trí vào trong lòng, ăn mấy lần đánh, mà vẫn còn kiên trì muốn học mấy cái tứ thư ngũ kinh gì đó.

Tuyên Hoa nghe kể mà khinh thường cười nhạt, khó có khi rộng lượng một lần, truyền lệnh xuống: “Học, cứ để cho hắn học, ta ngược lại muốn xem thử, một thằng nhóc suốt ngày quanh quẩn ở trong hậu viện, hắn nhắm mắt làm liều thì có thể học ra được trò trống gì!”

Thói đời bây giờ, người có thể đi thi mà đậu, thì hoặc là xuất thân thế gia đại tộc, được dạy dỗ bồi dưỡng từ nhỏ, hoặc là được ông trời ưu ái, tự mình có tài năng thiên bẩm hơn xa người thường.

Còn giống như Lục Hằng, có cha không mẹ, không được sủng ái, ở Lục gia thì có thể học được bao nhiêu chứ. Lại còn thêm cái tính không thức thời, cứng đầu như lừa, chỉ dựa vào cách học bằng trí nhớ, vùi đầu đọc sách, thì có thể thi được mới là lạ.

Tuyên Hoa thậm chí còn ác liệt mà nghĩ: Cho dù hắn có là thiên tài trời ban đi chăng nữa, nhưng bị nhốt ở hậu viện của nữ nhân, thì cho dù trong bụng có đầy chữ, chẳng phải cũng chỉ có thể vùng lên trong bất lực, phẫn hận giãy giụa, ngay cả phủ đệ của công chúa cũng không bước ra được một bước đó thôi. Càng đừng nói đến chuyện bước vào trong trường thi của Lạc Dương.

Nhìn một tên nam sủng thanh cao, từ lúc trong lòng ôm hy vọng đến khi bị phá vỡ phòng tuyến, vỡ đầu chảy máu, giãy giụa bất động xong, cuối cùng không thể không thảm thương mà hướng về phía chủ nhân cầu xin, quỳ xuống đất cầu sủng.

Quá trình này, không phải chơi rất thích sao?

Cho nên, Tuyên Hoa dung túng cho Lục Hằng tiếp tục đọc những sách dùng để đi thi của hắn.

Lục Hằng cũng vì thế, mà trở thành trò cười cho đám thiếu niên ở hậu viện.

Làm nam sủng, nếu được công chúa nhìn trúng, có thể nói một người đắc đạo gà chó lên trời, tương lai công danh lợi lộc muốn gì mà chẳng được. Vậy mà chỉ riêng Lục Hằng, lại không hề tự mình hiểu lấy, cứ nhất quyết muốn cầm kinh thư mà làm chuyện khác người.

Ban ngày học hát luyện múa đã rất mệt, Lục Hằng lại còn thức đêm khổ đọc, khiến cho mấy người cùng phòng liên tục chế nhạo hắn:

“Tâm càng cao, mệnh càng mỏng hơn giấy!”

“Phí cho một đôi mắt sáng, uổng cho một gương mặt đẹp!”

“Thay vì nghĩ làm sao đỗ Trạng Nguyên, chẳng thà nghĩ làm sao để hầu hạ công chúa cho thoải mái thì hơn!”

……

Lục Hằng không sợ không giận, sợ quấy rầy người khác nghỉ ngơi, hằng ngày ban đêm đều ra cửa đọc sách ở dưới hành lang, cho đến khi trăng lên giữa trời.

Đêm nay, hắn như thường lệ tay chân nhẹ nhàng trở lại trong phòng. Bốn năm chục tên nam sủng, công chúa cho mấy cái viện, một phòng có sáu thiếu niên ở chung, giường ai người ấy nằm, chiếu ai người ấy đắp. Lục Hằng ngủ ở chỗ âm u nhất bên trong.

Bóng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng ngà xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Lục Hằng bỗng nhiên nghe được một tiếng thở dốc rất nhỏ, theo tiếng nhìn lại, thiếu niên bên cạnh hắn môi khẽ cắn, năm ngón tay nắm vật cứng dưới thân mà hoạt động.

Độ tuổi mười bốn mười lăm, đều là những tiểu tử mới lớn, lúc đi tắm hay đi tiểu đã bắt đầu biết đọ xem dươиɠ ѵậŧ ai to hơn.

Những thứ mà Tuyên Hoa mời người về dạy cũng không phải là thứ gì đứng đắn, hát thì học những bài hát da^ʍ mỹ, múa thì luyện những bài múa để quyến rũ người, ép cho đám thiếu niên bị bắt trưởng thành sớm, đối với chuyện tìиɧ ɖu͙© cũng trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Thủ da^ʍ phát tiết cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là thiếu niên này làm cho động tĩnh hơi lớn chút thì phải.

Lục Hằng lên giường nằm xuống, nghiêng người đi, cố gắng xem nhẹ.

Thiếu niên kia sắp đến lúc phát tiết, càng thêm kích động, “Công chúa… Ưm, ư… Công chúa…” Lại tràn ra rêи ɾỉ.

Lục Hằng dùng chăn trùm đầu, không muốn nghe tiếng động da^ʍ mỹ này.

Trưởng công chúa cao ngạo lãnh diễm, có biết ở hậu viện nhiều thiếu niên mơ ước nàng như vậy không? Thậm chí còn nghĩ đến nàng mà thủ da^ʍ, bắn tinh.

Tâm trạng của Lục Hằng đột nhiên thật phức tạp.

Thiếu niên kia làm xong, một người bên cạnh hắn cười nói: “Ngươi nghĩ đến công chúa thủ da^ʍ đấy à?”

Giọng điệu thiếu niên bằng phẳng: “Sớm hay muộn ta cũng là nam nhân của công chúa, không nghĩ đến nàng thì nghĩ đến ai.”

Lại có một người nói: “Ngực của công chúa rất lớn, eo cũng rất nhỏ.”

Một người khác nói tiếp: “Giọng của công chúa cũng rất dễ nghe.” Hơi ậm ừ một lát, nhưng vẫn lớn gan mà nói ra: “Nghe nói nữ tử có giọng quyến rũ, thì trên giường sẽ rất biết kêu, còn rất nhiều nước nữa.”

Nghe thấy “Biết kêu” và “Nhiều nước”, mấy người cười vang.

Thiếu niên cười một tiếng: “Tiểu tử ngươi, nghe ở đâu ra vậy?”

Người nọ đang định trả lời, lại bị Lục Hằng chen ngang ngắt lời: “Không biết lớn nhỏ, bàn tán linh tinh về công chúa, dựa theo quy củ, sẽ phải bị trách phạt!”

Thiếu niên xùy nói: “Buồn cười, trong chúng ta chỉ có một mình Lục Hằng ngươi là không chịu quản giáo nhất, hát với múa học dở nhất đấy. Từng đấy thôi cũng đủ để cho người dạy dỗ lại ngươi rồi!”

Một người hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy, mọi người đều là nam nhân, ngươi dám nói ngươi chưa từng mơ ước công chúa không?”

Lại có một người mắng: “Giả bộ thanh cao! Nói không chừng buổi tối còn nghĩ đến công chúa, mà bắn ướt sũng quần cũng nên!”

Lục Hằng nắm chặt tay, ở trong bóng đêm mà mọi người nhìn không thấy, trên mặt đã nóng đến phát sốt.

Hắn còn biết rõ hơn những người ở đây, công chúa ở trên giường biết kêu bao nhiêu, cũng nhiều nước thế nào.



Còn nhớ rõ đó là cuối mùa xuân năm nay. Một hôm ban đêm, hắn đọc sách đến mệt mỏi, bèn đi đến hoa viên giải sầu.

Trong đình hóng gió thấp thoáng giữa rừng đào, công chúa và đích huynh của hắn, đang làm chuyện hoan ái.

Công chúa nằm ở trên bàn đá, eo mông huynh trưởng ra vào, thân mình nàng bị đâm mà lắc qua lắc lại, kêu đến kiều mị uyển chuyển.

Nàng lớn mật, khiến cho huynh trưởng càng thêm hứng khởi.

Từ mềm giọng thúc giục “Dùng sức, sâu chút”, đến khóc ngâm mà kêu “Muốn tiết, muốn tiết”, Lục Hằng sớm định cất bước rời đi, lại thần xui quỷ khiến mà không nhấc nổi chân, nghe hết trận đông cung sống của bọn họ.

Tiếng kêu của công chúa thật câu hồn, hắn chốc lát đã cứng.

Nước cũng rất nhiều, nàng tiết hai lần, hắn nghe thấy tiếng nước tí tách tí tách, dọc theo bàn đá chảy xuống trên mặt đất.

Đêm đó, Lục Hằng mơ một giấc mộng xuân. Mơ thấy nam nhân trong đình hóng gió chính là mình.

Hắn bắt đầu lần mộng tinh đầu tiên trong cuộc đời.