Công chúa cao ngạo rất hưởng thụ quá trình thuần hóa con mồi.
Trở lại trong phủ công chúa, Tuyên Hoa rửa mặt chải đầu xong, buổi tối mới chính thức gặp mặt Lục Hằng.
Đêm hè nóng bức, Tuyên Hoa mặc khá mát mẻ, hồng sa hơi mỏng khoác ở trên người, áo ngực lỏng lẻo, vạt áo hơi mở, lộ ra cần cổ trắng muốt và nửa bầu ngực no đủ.
Lúc Lục Hằng tới vô tình nhìn thoáng qua, thiếu niên mới lớn bên ngoài thì trấn tĩnh, nhưng thật ra đã xấu hổ đến nỗi đỏ rực từ lỗ tai đến cần cổ, đầu cúi xuống thật thấp, không dám tiếp tục liếc mắt nhìn Tuyên Hoa.
“Cách gần chút, ta cũng sẽ không làm gì ngươi.” Tuyên Hoa cười khanh khách.
Nàng thu nhận Lục Hằng, vốn là để bồi dưỡng làm nam sủng, hắn có thể sớm ngày thông suốt, Tuyên Hoa cầu mà không được. Chẳng qua bây giờ tuổi của Lục Hằng còn quá nhỏ, ăn vào có lẽ cũng chẳng có mùi vị gì.
Nói đến việc cá nước thân mật, vẫn là nam nhân thân cường thể tráng thì chơi mới có hứng.
Nuôi dưỡng thiếu niên ngây ngô thành một nam nhân hợp tâm ý, quá trình này, Tuyên Hoa cũng rất có hứng thú.
Lục Hằng quỳ trên đất dịch lên thêm vài bước, ngừng lại ở chỗ cách Tuyên Hoa khoảng hai bước chân.
Tuyên Hoa bất mãn, đưa mắt sang hai bên ra hiệu, Kiêm Gia, Bạch Lộ túm lấy cổ áo Lục Hằng, lôi hắn tới bên cạnh công chúa.
Một làn gió thơm ngọt ngào xông vào mũi, gương mặt Lục Hằng bị làm cho nổi lên một tầng hồng nhạt, lông mi rũ xuống run lên khe khẽ.
Một bàn tay Tuyên Hoa đáp ở trên vai Lục Hằng, môi đỏ khẽ mở, giống như lơ đãng mà tán gẫu: “Ngươi ở trong nhà thường ngày hay đọc những sách gì?”
Vai lưng Lục Hằng cứng còng, tay công chúa nhỏ nhắn, mềm mại, hắn lại có cảm giác như nặng ngàn cân.
Tính tình công chúa táo bạo, Lục Hằng nhịn xuống sự khó chịu trong lòng vì bị gia tộc coi như quà tặng mà tặng người, thuận theo mà nói: “Hồi bẩm công chúa, bình thường hay đọc 《 Tứ thư ngũ kinh 》.”
《 Tứ thư ngũ kinh 》 là Tứ thư và Ngũ kinh gộp lại, là tên gọi tắt cho “Thi, thư, lễ, dịch, Xuân Thu”, là sách Nho học cơ bản của Tuyên Triều, cũng là sách mà những học trò đi thi đều sẽ phải đọc.
Tuyên Hoa cười khúc khích, đầu ngón tay giống như kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà sờ lên cổ hắn, “Nhìn không ra, ngươi cũng rất có chí lớn.”
Tuyên Triều dùng chế độ thi cử để tuyển chọn quan viên, một con vợ lẽ nho nhỏ, hắn cũng muốn tham gia thi sao.
Nhưng nam nhân ấy mà, đọc ít thư, biết ít chữ, tâm sẽ lớn, dễ dàng trở nên tự cho mình rất giỏi, lại được hai ba công danh, nói không chừng còn vọng tưởng hồng tụ thêm hương, trái ôm phải ấp.
Chỉ có nhốt ở hậu viện thì nam nhân mới có thể trung thành.
Tuyên Hoa ra vẻ than thở: “Đọc nhiều sách thì cũng có ích gì, loại con vợ lẽ dáng vẻ đẹp mắt giống như ngươi, chẳng phải kết quả cũng là trở thành đồ chơi cho nữ nhân hay sao.”
Tuyên Hoa lấy ra từ phía sau hai quyển sách, tên là 《 Nam tắc 》《 Nam giới 》, nàng dùng sách nâng cằm Lục Hằng lên, ngả ngớn mà thổi một hơi về phía hắn, chậm rãi tuyên bố:
“Nam tử không có tài thì mới là đức, về sau ngươi theo ta, chỉ cần nắm thật kỹ hai quyển này là được.”
“Ngày thường học một ít ca múa, rèn luyện thân thể nhiều hơn, hầu hạ ta cho tốt, bổn cung có thể đảm bảo cho nửa đời sau của ngươi hưởng không hết vinh hoa phú quý!”
Nói xong thì nhét 《 Nam tắc 》《 Nam giới 》 vào trong ngực Lục Hằng.
Lục Hằng không nhận, hai quyển sách “Lịch bịch” mà rơi xuống đất, những lời công chúa nói khiến cho hắn không hề dao động, lãnh đạm mà nghiêng mặt đi.
“Không muốn?” Tuyên Hoa quay mặt hắn lại, cười duyên tiếp lời: “Đợi lúc ngươi lớn hơn một chút, muốn vào trong triều làm một chức quan cũng không sao, ta sắp xếp giúp ngươi là được.”
Triều đình có khá nhiều chức vị nhàn tản, dựa vào quyền thế của công chúa, lấy một chức cho hắn cũng không thành vấn đề.
Lục Hằng lại không muốn sống nhờ việc bám váy đàn bà. Biểu tình hắn hờ hững, môi mỏng mím chặt, hiển nhiên là dáng vẻ không tình nguyện.
“A!” Tuyên Hoa xùy một tiếng, ngón tay chọc ở trên má hắn, nửa thật nửa giả mà uy hϊếp: “Không nghe lời, ta sẽ tìm người sớm phá thân mình ngươi, để ngươi tham gia yến hội, tiếp đãi khách quý.”
Móng tay nàng được cắt sửa nhỏ dài, còn được sơn màu rực rỡ, giờ phút này chọc Lục Hằng đến mức đỏ hồng lên, tiếp tục hàm ý sâu xa mà nói, “Dáng vẻ trông thanh tú như vậy, không chỉ có nữ nhân thích, nam nhân hẳn là cũng thích nhỉ.”
Càng là hoàng gia quý tộc, thì việc ăn chơi cũng càng xa hoa lãng phí và dâʍ ɭσạи. Tuyên Hoa có mấy người công chúa tỷ tỷ, hoàng tử ca ca là thứ xuất, kẻ thì ái nam ái nữ, kẻ thì thích luyến đồng, trong giới thế gia cũng có nghe đồn.
Chuyện để hắn tham gia tiếp khách, Lục Hằng tin Tuyên Hoa có thể làm được thật, hắn không dám quật cường nữa, đành ngoài miệng chịu thua: “Đều nghe công chúa sắp xếp.”
Tuyên Hoa cười, nàng thật muốn lấy cái gương ra, cho Lục Hằng soi thử, dáng vẻ của hắn lúc nói câu này có bao nhiêu là miễn cưỡng.
Có điều, con mồi dễ dàng bị thuần hóa thì không khỏi cũng quá mức không thú vị, Tuyên Hoa có kiên nhẫn chậm rãi chơi với Lục Hằng.
Tuyên Hoa khom lưng, kề sát lại Lục Hằng, bầu ngực khó khăn mà dán ở áo ngoài của hắn, tay nàng vuốt từ ngực hắn đến bụng nhỏ. Lúc Lục Hằng cho rằng nàng muốn làm gì hắn, tay Tuyên Hoa dừng lại, vẽ một vòng tròn ở rốn hắn.
“Đi về ngoan ngoãn rèn luyện thân thể, ta thích nam nhân cường tráng một chút.” Giọng điệu Tuyên Hoa nhẹ nhàng, mềm mại, hai chữ “Cường tráng” lại cực kỳ nhấn mạnh.
Lục Hằng chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử gần như vậy, nhưng hắn đã từng bắn tinh, cho nên cũng sẽ có xúc động và du͙© vọиɠ.
Mùi hương của công chúa thơm như vậy, trước ngực mềm như vậy, người thiếu niên máu nóng dồn xuống dưới, hắn mơ hồ cảm thấy dưới eo bụng đang có gì đó ngo ngoe rục rịch.
Tuyên Hoa dĩ nhiên là cảm giác được hô hấp của Lục Hằng trở nên dồn dập, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, trong mắt nàng hiện lên một vẻ đắc ý, chậm rãi đứng dậy, nửa bầu ngực loã lồ cố tình mà cọ qua gò má và môi của hắn.
Lục Hằng ngạc nhiên. Trong phút chốc mặt căng đến đỏ bừng.
“Trở về đi.” Tuyên Hoa xua tay.
Lục Hằng cứng đờ mà đứng lên, lúc tới thì bước chân nhẹ nhàng, lúc trở về thì mãi một lúc lâu tư thế mới khôi phục tự nhiên.
Tuyên Hoa nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, cười đến tiếng như chuông bạc, quyến rũ câu người.