Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 18.1: Ổng đang ghẹo em đấy

Diệp Gia bắt chéo hai chân nằm trên giường, thích thú lật xem quyển sách “Bảo tàng ngây thơ” được mượn từ giá sách nhà Phó Tri Duyên.

Nam chính là Kemal đã yêu sâu đậm một cô gái tên là Fusun, anh ta yêu tất cả những thứ mà cô ấy đã từng yêu thích, đã từng chạm vào. Người đàn ông si tình mà đau thương này đã thu thập những món đồ mà cô ấy đã từng chạm vào như là lọ muối, cái đê tay, bút, kẹp tóc, gạt tàn, bông tai, chìa khóa, cái quạt, chai nước hoa, khăn tay, kim gài áo....., thậm chí là thu gom luôn cả 4213 cái đầu thuốc lá của cô ấy.

Diệp Gia xem đến phần giới thiệu thì “uầy” một tiếng, cảm thấy thật biếи ŧɦái...

Nhưng vừa quay đầu thì nhìn thấy dưới đèn ngủ ở đầu giường là cái huy hiệu màu xanh nước biển đã bị mài nhẵn, đó là chiếc huy hiệu mà cô đã lấy từ trên thân thể lạnh buốt của Đại ca ca dưới đống đổ nát đó.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn bảo quản nó như là bảo vật... mỗi tối cô đều nắm chặt nó rồi chìm vào giấc ngủ.

Nếu như bị Phó Tri Duyên biết được, thì liệu anh có cảm thấy cô thật biếи ŧɦái không nhỉ?

Có sự thấu hiểu này, Diệp Gia tiếp tục xem “Bảo tàng ngây thơ” cũng không cảm thấy có gì bài xích, ngược lại, đối với người mình yêu thương mà ngoài tầm với thì thậm chí cô và Kemal còn đạt được một loại đồng cảm ngầm nào đó.

“Kemal đã dùng mười lăm năm để đi qua 1743 viện bảo tàng và tạo ra một “bảo tàng ngây thơ” độc nhất vô nhị, tất cả các đồ vật ở đó được coi là những vật quý giá của bảo tàng tình yêu này, để kỷ niệm tình yêu vĩnh viễn đã mất của anh ta.”

Ngay khi cô đang đọc đến dòng chữ “tình yêu vĩnh viễn đã mất”, còn đang tiu nghỉu ngây người thì điện thoại đột nhiên rung lên, lúc Diệp Gia nhìn thấy ba chữ Phó Tri Duyên hiển thị trên màn hình điện thoại thì trái tim cô cũng theo đó mà run lên.

“Ba giờ chiều mai ở hội trường c.”

Trong tin nhắn trước cô đã hỏi anh liệu rằng anh có tham gia trận bóng rổ không, thế mà anh lại trực tiếp gửi cho cô thời gian và địa điểm luôn rồi, điều đó có nghĩa là không những anh sẽ tham gia, mà còn... mời cô đến xem?

Diệp Gia ôm sách vào trong ngực, hưng phấn lăn lộn trên giường hai cái rồi nhanh chóng ngồi dậy, ánh mắt lại quét tới màn hình điện thoại, “hừ”, cô cũng không nói là muốn đến xem, anh thế mà gấp không đợi nổi gửi thời gian và địa điểm qua rồi…

Nếu đại giáo sư Phó đã thành tâm thành ý mời cô như vậy rồi thì cô chỉ có thể miễn cưỡng đến xem thôi...

Diệp Gia cầm điện thoại soạn tin: “Dạ, cái đó... nếu như em đưa nước cho anh thì anh có từ chối không?”

Tin nhắn này vừa gửi đi thì Diệp Gia liền vò đầu bứt tai mà hối hận, hỏi cái quần què gì vậy! Trực tiếp đưa không phải là được rồi sao! Bây giờ đi hỏi, lỡ như anh nói không cần, thì khác gì đặt bản thân vào vòng vây!

Hơn nữa, với tính cách của Phó Tri Duyên thì mười phần là từ chối rồi!

Đồ ngu! Ngu đến thấu trời!

Lúc Phó Tri Duyên xem tin nhắn của Diệp Gia thì anh vừa ngồi vào ghế lái, khóe miệng anh bất giác cong lên, anh khởi động xe, đồng thời cầm điện thoại lên bấm vào chế độ tin nhắn thoại.

Diệp Gia nhìn trên đầu nick đối phương ở trong màn hình: nhắc nhở...đối phương đang nhập tin nhắn, tim cô đập như con nai chạy loạn, cảm giác như bản thân đang là tử tù trên pháp trường chờ đợi phán quyết cuối cùng.

“Vèo” một tiếng, Diệp Gia bỗng nhiên phát hiện, tin nhắn mà Phó Tri Duyên gửi đến...thế thế thế...thế mà lại là tin nhắn thoại!

Bàn tay cô run rẩy bấm vào tin nhắn thoại, nơi đó rất yên tĩnh, giọng nói của anh, êm dịu như rượu ngon, trong đêm đặc biệt yên tĩnh: "Thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?"

Chữ “sao” cuối cùng đó, âm cuối nhẹ nhàng giương lên, khiến cho tâm can của cô như quyện lại với nhau rồi...

Thử xem... chẳng phải sẽ biết sao?

Á, nghĩa là sao, nghĩa là sao?

Rốt cuộc là có từ chối không đây!

Nếu bị từ chối trước đám đông thì sẽ rất là xấu hổ đó!

Diệp Gia vội vàng gửi tin nhắn thoại cho Đào Địch: “Chị gái ơi, cứu mạng! Em hỏi giáo sư Phó là em có thể đưa nước cho anh ấy sau khi trận bóng rổ kết thúc không, rồi anh ấy trả lời là “thử xem chẳng phải sẽ biết sao” là có ý gì vậy! Rốt cuộc có phải là ý từ chối hay không! Liệu có làm em mất mặt trước đám đông, lấy em ra làm bia đỡ đạn không?”

Lúc lâu, sau một hồi tim đập thình thịch, Đào Địch bên kia rốt cuộc cũng gửi đến bốn chữ như đinh đóng cột: “Ổng đang ghẹo em đấy.”

Sáng sớm hôm sau, Diệp Gia vội vã ra chợ mua một túi táo và chanh tươi, rồi chạy xe điện đến Lan Quế Trai để mua quế và hoa huệ, sau khi về nhà cô chổng mông quỳ gối tìm rất lâu dưới đáy tủ, phí nhiều sức lực của chị đại đây thì chuối cùng cũng mò ra được chai rượu vang.

Của cô...không, hẳn là của bố cô, bảo vật trân quý của Diệp Tắc Phu, chai rượu vang đỏ Ausone 40 năm.

Chai rượu này là bố cô dự định sẽ khui nó ra trong hôn lễ của cô, nhưng mà ông ấy không có cơ hội chứng kiến được hôn lễ của cô nữa rồi.

Diệp Gia cắn răng, lau sạch chai rượu, lấy dụng cụ mở nắp chai ra, một hương thơm ngào ngạt xông vào lỗ mũi, thơm đến say lòng người.

Hôn lễ cái gì...trước hết theo đuổi được nam thần tới tay đã rồi tính!

Cô rót rượu đỏ vào ly không chút do dự và tính toán tỉ lệ chính xác. Sau đó rửa sạch chanh mua về và cắt thành từng lát, đồng thời rửa sạch hoa huệ với nước ấm rồi cắt thành từng miếng, tiếp đến lấy túi táo, phân ra chất lượng, chọn quả vừa phải nhất, gọt vỏ rồi cắt nhỏ thành tám miếng. Không chút chậm trễ, nhanh chóng đem mấy lát táo bỏ vào ngâm trong nước lạnh với chanh tươi. Cho rượu đỏ, bột quế và đường phèn vào nồi đun lên, tỉ lệ đều được cô tính toán chính xác, không hơn không kém, rượu đỏ đun trên lửa lớn rồi cho táo và hoa huệ vào. Đun lửa vừa trong vòng mười lăm phút rồi tắt bếp, ngâm táo vào rượu đỏ trong hai giờ, sau đó đổ ra bình giữ nhiệt, một bình rượu táo quế đã làm xong rồi.