Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 17: Là lỗi của tôi

Ánh trăng trong veo như nước, dịu dàng mà lặng lẽ.

Anh đi tới vươn tay nắm lấy vai cô, một cô gái nhỏ như vậy ở trong tay anh, dường như chỉ cần dùng một chút sức lực cũng có thể vỡ tan.

Anh không biết phải làm thế nào để an ủi cô gái đang khóc, anh chỉ có thể dỗ theo cảm xúc trong lòng.

Anh duỗi tay, từng chút từng chút mà lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.

Mu bàn tay anh rất mịn, động tác vô cùng nhẹ nhàng chạm vào làn da hồng hào và thanh tú của cô.

Diệp Gia mở to hai mắt nhìn anh mà không thể tin được, trong mắt anh tràn đầy sắc đêm, trong trẻo như ánh trăng trắng sáng.

“Diệp Gia, nghe này, vừa nãy tâm trạng của tôi không tốt, rất xin lỗi, nhưng không phải bởi vì cô.” Giọng anh lúc nào cũng trầm ngâm như rượu, giờ này khắc này mang theo chút gió đêm có độc nhẹ nhàng: “Hôm nay bánh trung thu mà cô đã mời tôi ăn rất là ngon, còn hết lòng chiêu đãi bữa tối cho ông nội tôi, nhưng mà tôi lại làm cô buồn là lỗi của tôi.”

Diệp Gia quên cả thở, cứ ngây người nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô nghe từ cái miệng tích chữ như vàng của anh... nói ra nhiều lời như thế.

“Đưa điện thoại của cô cho tôi.” Anh lại nói.

Diệp Gia ngoan ngoãn mò từ trong túi xách ra cái điện thoại rồi đưa cho Phó Tri Duyên, anh nhận lấy, sau đó nhanh chóng bấm một dãy số gọi đi, rất nhanh, điện thoại của anh vang chuông, là một nhạc chuông điện thoại rất quy củ.

Phó Tri Duyên ấn tắt máy, sau đó đưa điện thoại lại cho Diệp Gia: “Đây là số điện thoại của tôi, wechat cũng dùng số này.”

Diệp Gia cầm điện thoại xem nhật ký cuộc gọi, dãy số xa lạ chính là số điện thoại của Phó Tri Duyên!

Anh cho cô số điện thoại!

Trên má cô còn vương giọt lệ chưa khô, giọng nói vì khóc mà hơi khàn khàn đặc biệt: “Em... có thể gọi điện cho anh không?”

“Có thể, nhưng những lúc bận thì tôi sẽ không nghe được, nếu như không có việc gì gấp thì tạm nhắn tin trước.”

Diệp Gia dạ dạ gật đầu, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, như thể là đang nắm giữ toàn bộ thế giới.

Rốt cuộc cũng dỗ được cô gái nhỏ, trái tim của Phó Tri Duyên cuối cùng cũng thả lỏng xuống: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”

“Dạ!”

Diệp Gia xoay người, anh đang đi bên cạnh cô, dọc theo đèn điện ven đường, một đường đi thẳng, không nhanh...cũng không chậm.

Người nào đó lại có tính được voi đòi Hai Bà Trưng.

“Bây giờ khẩu vị của đội trưởng Phó đã khá hơn chút nào chưa ạ?”

“Khá hơn nhiều rồi.”

“Đội trưởng Phó thiên về ăn ngọt hay mặn ạ?”

“Không chú ý đến, vừa phải là được.”

“Bình thường có thói quen ăn khuya không ạ?”

“Không có.” Anh kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô.

“Cái đó...” Dưới lầu, Diệp Gia bối rối, hôm nay không ngờ Phó Tri Duyên lại dịu dàng như thế, sao cô có thể bỏ qua cơ hội tốt như này được!

“Hửm?” Trong mắt anh tràn đầy ánh trăng thanh lạnh, cứ như vậy mà nhìn cô.

Diệp Gia đột nhiên không nói nên lời, vừa mới nghĩ ra những lời để tán tỉnh anh, thế mà trong nháy mắt đã bị cô quên sạch ...

Cô đỏ mặt, ôm đầu bỏ chạy! Một mạch lao vào hành lang tối đen như mực.

Phó Tri Duyên bất lực mà nhìn người nào đó bỏ chạy, ngẩng đầu lên, một vầng trăng sáng rơi vào trong mắt anh, khóe miệng anh bất giác cong lên.

Đột nhiên, có một loại hương vị nào đó thật khó tả.

Diệp Gia vừa về nhà liền tìm kiếm wechat của Phó Tri Duyên, tên wechat của anh là: Phó Tri Duyên.

Không có nick name, ngắn gọn súc tích, đúng với phong cách của anh!

Phó Tri Duyên vừa ngồi vào xe thì điện thoại dingdong một tiếng, nhận được thông báo kết bạn wechat của Diệp Gia, đầu ngón tay thon dài lướt mở màn hình, bấm chấp nhận lời mời.

Ảnh đại diện wechat của cô là một con cá muối ở trong nồi, tên nick là: Cô gái cạp đất ăn.

Thật là quái lạ.

Diệp Gia không ngờ rằng bản thân vừa mới gửi lời mời kết bạn mà trong vòng một phút anh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn rồi, ảnh đại diện của anh là bầu trời xanh thẳm thanh thuần.

Chậc chậc, người đàn ông này...

Quả nhiên, vẫn có sự khác biệt giữa hai thế hệ 8x và 9x mà!

Diệp Gia lập tức nhấp vào xem vòng bạn bè của Phó Tri Duyên nhưng lại không phát hiện được gì cả, cha nội này, bình thường chắc không đăng cái gì hết quá?

Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây đúng thật là phù hợp với phong cách của anh.

Ngay khi Diệp Gia thoát khỏi vòng bạn bè của anh thì đột nhiên điện thoại rung một cái, cô run tay ném điện thoại văng xuống giường, Phó Tri Duyên...thế mà lại chủ động gửi tin nhắn cho cô?!

Diệp Gia kích động cầm điện thoại lên, ngón tay run run chọt vào tin nhắn của anh, anh nghiêm chỉnh mà hỏi cô: “Cạp đất ăn có nghĩa là gì?”

Có vẻ như anh chú ý đến cái tên nick của cô.

“Nghĩa là nghèo đến nổi không có cơm mà ăn, ý là chỉ có thể cạp đất mà ăn.” Diệp Gia nhanh chóng soạn tin nhắn phổ cập khoa học cho nam thần.

“Ồ, sao mà nghèo đến nỗi cơm cũng không có mà ăn vậy?”

Làm sao đây, nam thần không hiểu hài hước lại có chút ngớ ngẩn, thật là một phong cảnh ngốc nghếch!

Nhưng mà nam thần ngốc nghếch trong điện thoại đang trò chuyện với cô khiến cô quá phấn khích rồi!

“Một kiểu phóng đại đó mà ^ ^”

“Ồ.”

Một chữ ồ?

Hết rồi?

Ngay khi Diệp Gia nghĩ rằng nên nói gì nhỉ thì anh lại gửi đến một tin nhắn.

“Khá thú vị.”

Tưởng tượng ra cảnh Phó Tri Duyên nghiêm túc mà suy nghĩ về hai chữ “cạp đất”, rồi tự mình cảm thấy khá thú vị, Diệp Gia quỳ trên giường, không nhịn được vùi đầu vào gối, Phó Tri Duyên ngốc ngếch đáng yêu đến mức trái tim cô đều tan chảy luôn rồi, thật muốn ôm anh vào lòng mà xoa nắn một phen quá đi thôi!

Vào tiết trời cuối thu sắp vào mùa đông, Diệp Gia từ ngân hàng đi ra, bỏ thẻ vào túi xách, số dư trong thẻ sắp được sáu vạn rồi, ước chừng hết cuối năm nay là cô có thể tạm biệt kiếp sống đi ship đồ ăn rồi.

Cô mãn nguyện mà chạy xe về nhà, dự tính trong lòng, nếu như may mắn thì sang năm có thể thuê một căn phòng lớn hơn một tí, tốt nhất là gần đại học S.

Vừa mới lên lầu, thì nhận được điện thoại của Đường Phi.

“Chị Gia.”

Rồi, thằng nhóc này mà gọi “chị” thì thế nào cũng có chuyện.

“Nói đi, lại muốn mượn bao nhiêu?”

“Hehe, không có chuyện gì có thể qua được mắt chị.” Giọng điệu cợt nhả của Đường Phi vẫn như cũ: “Sáu vạn, trong vòng một tuần em nhất định sẽ trả lại cho chị.”

“Sáu vạn! Trời ơi! Cậu dứt khoát cướp hết tài sản nhà tôi luôn đi là được!”

“Chị à, lần này là thực sự cần gấp.”

“Giải thích trước, cần tiền làm gì.”

Trong điện thoại, giọng nói của Đường Phi có chút khô khốc: “Chị à, lần này chị đừng hỏi, dù sao thì em cũng sẽ trả lại cho chị! Thật đấy!”

“Sáu vạn không phải là số tiền nhỏ, toàn bộ tiền tiết kiệm của chị cũng chỉ ngần đấy, giờ ngay cả hỏi chị cũng không thể hỏi một tiếng?”

Đầu dây bên kia cậu dường như im lặng một hồi lâu, cuối cùng nói: “Vậy...thôi bỏ đi, chị cũng không dễ dàng gì.” Nói xong cũng không đợi cô phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Gia nhìn điện thoại, có chút khó hiểu, theo bản năng định gọi lại cho cậu, nhưng nghĩ lại... nghĩ đến kế hoạch đổi công việc của bản thân, sắp được thành hiện thực rồi...

Vào lúc mấu chốt này, cô thật sự không quá nguyện ý cho thằng nhóc khốn Đường Phi đó vay.

Thôi bỏ đi... cô ném điện thoại vào trong túi xách.

Mặc dù là bạn tốt của nhau, nhưng mỗi người đều có cuộc sống riêng, có thể giúp đỡ tương trợ nhau những việc khác, nhưng việc mượn tiền này... bây giờ cô thực sự hữu tâm bất lực.

Hai ngày sau, nhóm fan girl trên WeChat sôi động trở lại.

“Tình báo mới nhất đây, tôi nghe các bạn trong ban thể thao của hội sinh viên nói rằng chiều mai sẽ có trận đấu bóng rổ giữa giáo viên học viện cảnh sát và học viện thể thao đó!”

“Trận đấu bóng rổ của giáo viên? Vậy giáo sư Phó có tham gia không?”

"Tôi không biết. Danh sách giáo viên tham gia vẫn chưa được quyết định. Nói không chừng sẽ tham gia đó. Dù sao thì đến lúc đó đi xem là biết thôi!"

Trận đấu bóng rổ à...

Diệp Gia rất muốn xem vẻ đẹp của Phó Tri Duyên trên sân bóng rổ, chỉ tưởng tượng đến điều đó thôi cũng khiến cô máu huyết sôi trào.

Mở wechat, click vào khung chat, cô nhanh tay soạn một tin nhắn: “Ngày mai đội trưởng Phó có trận bóng rổ ạ?”

Phó Tri Duyên vừa sửa xong bài vở, bước ra khỏi văn phòng thì nhìn thấy tin nhắn của Diệp Gia, còn chưa kịp trả lời cô thì trên hành lang, thầy Chu môn thể dục tìm đến: “Giáo sư Phó, thầy bận à?”

“Không bận, chuẩn bị về rồi.” Phó Tri Duyên đóng cửa văn phòng lại: “Có việc gì sao?”

“Là như vầy, chiều mai giáo sư Phó có rảnh không?”

“Hả?”

Thầy Chu gãi gãi cái ót sau, cười giải thích: “Để huy động sự nhiệt tình của học sinh đối với vận động mùa đông, lần này, bộ thể thao quyết định tổ chức trận bóng rổ giữa học viện cảnh sát và học viện thể thao trước mùa đông, mời các thầy cô giáo tham gia để làm gương cho các em học sinh có hiệu quả hơn. Nghĩ đến thầy Phó ở trong trường được yêu quý nhất, nên muốn mời thầy đến tham gia trận đấu bóng rổ.”

Chiều mai sao?

Hình như không bận việc gì cả.

Phó Tri Duyên lại nhìn nhìn dòng tin nhắn của Diệp Gia gửi đến, trong lòng nghĩ, cô nhóc này...biết tin tức rất chi là nhanh.

“Có thể, tôi sẽ đến đúng giờ.” Phó Tri Duyên nhận lời.

“Ok!” Vốn dĩ thầy Chu cũng không ôm hy vọng gì lớn, Phó Tri Duyên bận rộn như vậy, mấy hoạt động bình thường ở trường anh đều không tham gia, nhưng vẫn là ôm tâm lý thử đi dò hỏi anh, không ngờ rằng thế mà anh lại đồng ý, thầy Chu có chút kích động, nói liên tục: “Quyết định như vậy rồi nhé, ba giờ chiều mai ở hội trường C.

Phó Tri Duyên gật gật đầu, sau khi thầy Chu rời đi, anh cầm điện thoại lên và nhấp vào hình đại diện của cô.

Gõ một dòng tin nhắn.