Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 6.2: Đi xem mắt

Diệp Gia từ trong phòng Tô Mễ đi ra thì tình cờ nghe thấy tiếng cậu và mợ đang nói chuyện ở trong phòng.

Âm thanh của cậu dường như có chút tức giận: “Tiểu Gia còn nhỏ như vậy, đi xem mắt cái gì, chỉ có bà mới nghĩ ra được những loại điều này!”

“Tôi còn không phải là vì muốn tốt cho nó sao, ông nhìn xem, nó suốt ngày ở bên ngoài ăn chơi lêu lổng, tôi nghe nói cách đây không lâu nó lại bị nhốt, cô cháu gái này của ông không làm cho tôi bớt lo chút nào, trong tương lai nếu nó gϊếŧ người phóng hỏa rồi liên lụy đến chúng ta thì làm sao? Sớm tìm cho nó một nhà chồng, lỡ có xảy ra chuyện gì thì cũng có người ta lo, cũng không tìm đến chúng ta nữa!”

“Gϊếŧ người phóng hỏa cái gì! Gia Gia có thể làm ra những việc như thế à!”

“Việc đó nói không chừng.”

Diệp Gia không nghe nữa, đi đến huyền quan, hướng lên lầu hét lớn: “ Cậu, mợ, con về trước đây!” Nói xong liền tốc độ thay giày, đẩy cửa ra.

Mợ ra khỏi phòng, cười hỏi: “Gia Gia, chuyện hồi nãy mợ nói với con.”

“Mợ à, tốt xấu gì cũng là đi xem mắt, để con về trang điểm lại đã, ăn mặc đẹp một tí.”

“Được được! Để cậu con tiễn con nhé.”

“Không cần đâu ạ.” Diệp Gia đóng cửa lại, nụ cười trên mặt trong nháy mắt biến mất.

Đối phương quả thật đúng như những gì mợ đã nói, vừa tốt nghiệp đại học, trong sáng đẹp trai, phảng phất còn chút tính trẻ con, vừa mới thi đậu công chức, công việc cũng tương đối ổn định.

Trong quán cà phê, anh ta nâng cặp kính dây vàng trên sống mũi lên, đưa tay về phía Diệp Gia: “Em là Diệp Gia nhỉ.”

Diệp Gia không bắt tay với anh ta, mà trực tiếp ngồi xuống, cô mặc cái áo hai dây hở hang với váy ngắn, phối với đôi tất đen, gương mặt trang điểm kiểu khói một cách khoa trương, thuận tay châm một điếu thuốc của nữ, phất phơ mà hít vào nhả ra một làn khói.

Mưu đồ của cô là đối phó hắn, tiểu nam sinh như này, chắc chắn sẽ bị cô dọa cho chạy mất dép.

“Tôi tên là Phương Kỳ Áo.” Anh ta ngồi xuống rồi giới thiệu tên mình.

“Chiêm bỉ kỳ áo, lục trúc y y. Có phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.” Diệp Gia lẩm bẩm đọc, thật sự không thể nói, đúng là cái tên hay.

Phương Kỳ Áo không ngờ rằng Diệp Gia có thể nói ra ý nghĩa tên của hắn nằm trong tập thơ, có chút kinh ngạc và ngượng ngùng: “Không ngờ em cũng thích đọc “Kinh Thi”.”

Cô chưa từng đọc cái gì gọi là “Kinh Thi”, mấy câu này thực ra là cô nhìn thấy trong cuốn sổ ghi chép của bố cô, dùng để miêu tả một món ăn địa phương là măng tươi xào.

Có phỉ quân tử(*), như thiết như tha, như trác như ma.

(*Nghĩa là ca ngợi người đàn ông vừa có đức vừa có tài, hào hiệp và hài hước, vẻ đẹp của anh ta nằm ở khí chất, tư cách, tài năng tu dưỡng và thể hiện tình cảm không bao giờ quên. Có phỉ quân tử là câu nằm trong Thi Kinh "Tề Áo", có một quân tử Tống Phỉ có tài văn chương.)

Diệp Gia cảm thấy, miêu tả của câu thơ này dường như phù hợp với người yêu lý tưởng cô hơn.

Hai người tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu, Phương Kỳ Áo này rất lịch sự, cũng không tính là đáng ghét.

Diệp Gia ngó ngó đồng hồ, suy nghĩ, gần đủ hai mươi phút thì cô nói sẽ có việc rồi rời đi, lại không ngờ rằng ngay lúc này Đào Địch gọi điện thoại đến.

Diệp Gia đứng dậy đi đến góc yên tĩnh nghe điện thoại, trong điện thoại giọng của Đào Địch rất hoảng hốt: “Gia Gia! Bọn chị thất thủ rồi!”

“Bây giờ mọi người đang ở đâu?”

Ở bên kia Đào Địch rất hoảng sợ, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng đập cửa dữ dội và giọng hét hung hãn: “Con điếm thối! Cút ra đây!”

Trái tim của Diệp Gia đột nhiên chùng xuống: “Rốt cuộc là làm sao vậy!”

Đào Địch suy sụp mà bật khóc: “Bây giờ Lục Cảnh và Đường Phi đã bị bọn họ bắt đi rồi, chị đang trốn trong nhà vệ sinh, Gia Gia ơi, chị sợ quá! Chị không biết hắn ta lại có nhiều thuộc hạ đến như vậy, đều là lỗi tại chị!”

“Chị đừng khóc!” Tay Diệp Gia run rẩy sắp không cầm vững điện thoại nữa rồi, giọng cô gấp gáp: “Nói cho em biết, bọn chị ở chỗ nào?”

“Câu lạc bộ giải trí Gia Hoa.” Đào Địch nói xong mấy chữ này thì đột nhiên hét lên một tiếng, dường như đối phương đã phá cửa xông vào, tiếp theo là một trận âm thanh hỗn loạn và tiếng điện thoại rơi xuống đất, sau đó là âm báo máy bận vang lên.

Diệp Gia quay lại chụp lấy túi xách mình, rồi nói với Phương Kỳ Áo: “Xin lỗi, tôi có chút việc phải đi rồi.” Nói xong thậm chí không đợi anh ta phản ứng, nhanh chóng ra khỏi quán cà phê, bây giờ trời cũng đã tối, ở đây người đông đúc, không dễ bắt xe taxi, Diệp Gia quả thực hận không thể mọc thêm cánh bay qua đó.

Đúng lúc này, một chiếc BMW màu trắng lái tới, dừng ở trước mặt cô, Phương Kỳ Áo ấn cửa xe xuống: "Lên xe đi, có vẻ em rất vội, tôi đưa em đi."

Anh trai tốt!

Diệp Gia không chút do dự ngồi vào.

......

Khu Tô Nam, Lộc Châu nổi tiếng là thành phố về đêm.

Ở ngã tư cách hộp đêm khoảng mười mét, có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu, dưới cầu vượt rẽ phải lại có một chiếc xe màu đen khác, trong xe, Đoàn Hiểu Quân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bảng hiệu sáng chói in chữ lớn “Câu lạc bộ giải trí Gia Hoa”. Ngồi ở ghế lái phụ là Mục Sâm, phía sau còn có mấy cảnh sát mặc thường phục, trong xe yên tĩnh, mọi người đều căng cả dây thần kinh ra.

Điện thoại của Mục Sâm sáng lên, anh xem tin nhắn trên màn hình, rồi nói: “ Đội trưởng Phó đã thuận lợi kết nối được với đối phương rồi.”

“Tốt quá!” Đoàn Hiểu Quân nắm chặt tay trái, đánh vào lòng bàn tay phải, sau đó cầm bộ đàm lên: “Tất cả các bộ phận chú ý, mục tiêu đã vào tròng, chờ đợi đội trưởng Phó phát lệnh hành động.”