Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 6.1: Đi xem mắt

Cơm ăn được một nửa, mợ đột nhiên mở miệng hỏi: “Tiểu Gia, tối nay con bận gì không?”

“Dạ không, có việc gì không mợ?”

“Là như này, họ hàng của bạn mợ có cậu con trai năm nay tốt nghiệp đại học, mới thi đậu viên chức, hay là con đi gặp thử nhé?” Mợ vẫn giữ nụ cười trên mặt mình, nhìn rất là ân cần tốt bụng.

“......”

Mợ vừa nói xong thì cả bàn ăn im phăng phắc, dưới gầm bàn, cậu cô kéo kéo mợ, ra hiệu cho bà đừng nói nữa, mợ không chút yếu thế mà phản lại đạp ông một đạp, trên mặt bất động thanh sắc, tiếp tục duy trì nụ cười nhẹ, nói với Diệp Gia: “Gia Gia, con xem con, vài tháng nữa là 23 tuổi rồi nhỉ, nếu như con còn đi học thì mợ cũng không vội làm gì, nhưng mà con đã ra xã hội đi làm sớm, mợ sợ con bị mấy tên đàn ông xấu lừa gạt. Bố mẹ con thì mất sớm, chuyện chung thân đại sự này thì mợ phải vì con mà lao tâm khổ trí tính toán cho thật tốt.”

Diệp Gia rũ mắt xuống, dùng đũa chọt chọt mấy hạt cơm trong bát, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn mợ đã quan tâm, chỉ là hiện tại con thực sự không vội.”

“Đúng đó, mẹ à, chị Gia cùng tuổi với con, sao mẹ không đưa con đi xem mắt đi!” Tô Mễ lém lỉnh châm chọc nói.

Mợ hung hăng trừng mắt Tô Mễ: “Không phải việc của con!” Ngược lại, bà ta gắp tiếp đồ ăn cho Diệp Gia, khuyên bảo hết nước: “Mợ biết là con còn trẻ, nhưng thời điểm mợ bằng tuổi con thì đều có Tiểu Mễ luôn rồi! Hơn nữa, công việc hiện tại của con cũng không ổn định, mợ đây không phải là nghĩ cho con sớm được ổn định sao, như vậy thì bố mẹ con ở trên trời linh thiên cũng coi như là an tâm rồi.”

Diệp Gia không nói gì, tuy rằng không vui, nhưng cũng không có trực tiếp từ chối mợ, xem mắt thì xem thôi, sợ gì, Diệp Gia cô mấy năm nay tiếp xúc qua đủ các loại hạng người kỳ quặc.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Mễ kéo Diệp Gia vào phòng mình, liên tục xin lỗi cô: “Chị, em xin lỗi, mẹ em thật sự quá đáng rồi.”

Diệp Gia gãi gãi đầu của Tô Mễ, em gái và cô lớn lên cùng nhau, đều là con một, lại còn cùng tuổi, thân thiết giống như là chị em ruột thịt vậy, tình cảm rất tốt, Diệp Gia thích tính khí thẳng thắn của cô ấy, yêu ghét rõ ràng, người cũng rất thông minh.

“Là chị làm mẹ em phải lo lắng nhiều.”

“Dù sao, thì chị cũng đừng để ý đến bà...có điều Gia Gia à, tại sao đột nhiên chị lại nhắc đến lớp học của giáo sư Phó Tri Duyên vậy? Hồi nãy có bố mẹ em ở đó, nên em không hỏi nhiều, sợ chị kiêng kị, hiện tại chị nói cho em biết đi mà!” Tô Mễ kéo tay cô, cười một cách ranh mãnh.

“Em đều đoán ra rồi còn bắt chị nói?” Diệp Gia nằm trên giường cô ấy, duỗi cái eo lười biếng: “Đương nhiên là “ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp” rồi!”

Tô Mễ từ trên giường bật dậy, khó có thể tin mà nhìn Diệp Gia: “Chị không phải sẽ giống như mấy nữ sinh đó, là muốn......”

Tô Mễ còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy Diệp Gia nhìn đèn chùm trên trần nhà và lẩm bẩm nói: “Chị muốn hái bông hoa thủy tiên cao quý lãnh diễm Phó Tri Duyên này.”

Tô Mễ há to miệng: “Chị chị chị...lá gan không hề nhỏ nha! Chị có biết những cô gái theo đuổi Phó Tri Duyên đều có kết cục như thế nào không?”

“Không có ngoại lệ, kết thúc với sự thất bại, đúng không!”

“Còn hơn thế nữa!” Tô Mễ làm ra bộ dạng cực kỳ bi thảm, biểu cảm khoa trương: “Em nghe bên học viện truyền đến tin tức dạo rằng muốn tỏ tình với thầy ấy thì trước tiên phải tới sân vận động chạy được 10km, gập bụng 50 cái, lại hít đất thêm 30 cái và hít xà 30 cái. Làm được những điều kiện này thì giáo sư Phó mới đồng ý gặp mặt.”

Lần này đổi lại là Diệp Gia sửng sốt: “Vãi thật! Tàn nhẫn thế! Nếu không thích thì trực tiếp từ chối là được rồi, còn bày vẽ ra nhiều việc như thế.”

“Chị không biết ở đại học S có bao nhiêu người mê muội thầy ấy đâu, giáo sư Phó bận như thế, trước kia mỗi lần tan dạy là một tổ ong nữ sinh đổ xô đến tỏ tình với thầy ấy, làm sao có thể từ chối hết từng người một đây! Cho nên bên học viện cảnh sát đã truyền ra điều kiện khó khăn đó, chỉ khi hoàn thành nó thì thầy ấy mới nghe chị tỏ tình, nhưng mà có bị từ chối hay không thì lại là một chuyện khác, kể từ khi có kiến giải đó thì bây giờ nữ sinh đại học S của bọn em vận động tích cực hơn xưa rất nhiều đó! Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy các cô em chạy quanh sân vận động, có điều trước mắt hoàn thành được nhiệm vụ ma quỷ này thì nghe nói chỉ có một đàn chị học năm ba của học viện thể thao thôi.”

Diệp Gia vội vàng thò qua hỏi: “Hả? Cô ta tỏ tình với Phó Tri Duyên rồi?”

“Ừm, lúc đó có rất nhiều người đến xem, Phó Tri Duyên chỉ cho cô ta thời gian là năm mươi giây, cô ta liền luyên thuyên nói rất nhiều, thầy ấy chỉ lo xem đồng hồ, thời gian chính xác ghê gớm, một giây cũng không cho nhiều, vừa đúng năm mươi giây.”

“Sau đó thì sao?” Diệp Gia thúc giục.

“Thầy ấy giơ ngón tay cái lên với người ta, nói rằng “cân quắc bất nhượng tu mi(*)”, hy vọng bạn sẽ tiếp tục phát huy tinh thần thể thao bền bỉ này và giành vinh quang cho đất nước.”

(*Người đời sau viết rất nhiều truyện về nàng Chung Vô Diệm “Cân quắc bất nhượng tu mi” (phụ nữ không thua kém nam giới) để ca ngợi tài năng, đức độ và sự dũng cảm của bà.)

Diệp Gia phụt một tiếng bật cười, lão Phó Tri Duyên đó nhìn có vẻ rất nghiêm túc đứng đắn, không nghĩ tới trong xương cốt lại xấu xa đến như vậy, thật rất hợp khẩu vị của cô!

“Sau này, cô đàn chị ở khoa thể thao đó được giáo sư Phó cỗ vũ như vậy nên lúc tốt nghiệp, cô ấy thực sự được chọn vào đội tuyển quốc gia, nghe nói năm sau còn được tham gia vào Thế vận hội Olympic.”

“Được quá nha!”

“Cho nên chị à, chị thật sự... thật sự muốn theo đuổi thầy ấy?”

“Theo đuổi! Tên yêu nghiệt này, nhất định phải thu thập hắn, tạo phúc cho chúng sinh!”

Tô Mễ lắc lắc đầu, thương cảm mà nhìn Diệp Gia: “Em ủng hộ chị về mặt tinh thần.”

“Đừng chỉ ủng hộ về mặt tinh thần nha! Chị còn trông cậy vào em lấy được lịch dạy học của anh ấy đó!”

“Cái này thì dễ, em lên web online của phòng giáo vụ tìm cho chị, nhưng mà lớp thầy ấy dạy không còn công khai nữa.”

“Không đi nghe giảng bài, bắt chị ngồi trong lớp học mấy tiếng đồng hồ, không bằng gϊếŧ chị còn hơn.”

“Vậy chị cần thời khóa biểu của thầy ấy làm gì?”

“Để hiểu rõ lịch trình của anh ấy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.” Diệp Gia nắm chặt tay.