Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 11.4: Cửa hàng tiện lợi

Tên tóc vàng miết đầu ngón tay, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: "Nếu em thiếu tiền thì cứ nói với anh, anh đây có rất nhiều tiền, đủ để nuôi em."

"Mời anh ra ngoài." Ôn Từ lẳng lặng siết chặt điện thoại trong túi.

"Nữ thần, em vẫn tuyệt tình như vậy nhỉ?"

Năm đó tên tóc vàng này đã mơ tưởng đến cô từ lâu, lúc này khó khăn lắm mới chạm mặt, làm sao anh ta có thể dễ dàng buông tay được chứ?

Anh ta đưa tay kéo Ôn Từ lại, Ôn Từ vội vàng lui về phía sau, dựa lưng vào tủ thuốc lá, lấy điện thoại run rẩy ấn nút gọi khẩn cấp.

Tên tóc vàng bước hẳn vào quầy thanh toán, nhanh tay giật lấy điện thoại của cô: "Bạn cũ gặp mặt ôn chuyện, báo cảnh sát cái gì chứ? Đi nào đi nào, chúng ta đi hát uống rượu."

Nói xong, mấy người đàn ông bèn xông tới kéo tay Ôn Từ, lôi cô ra khỏi cửa hàng tiện lợi rồi đi vào con hẻm nhỏ gần đó.

Đêm đã khuya, đường lớn vắng bóng người, thỉnh thoảng sẽ có người đẩy xe xiên nướng đi qua nhưng cũng không ai dám chọc vào đám lưu manh này.

Ôn Từ liều mạng giãy giụa, áo sơ mi mỏng manh bị xé nát, cúc áo bung ra để lộ áσ ɭóŧ màu trắng bên trong.

Những giọt nước mắt nhục nhã trào ra khỏi hốc mắt.

Sa sút đến bước đường này, trong tay không có sức mạnh, cũng không có người bảo vệ, cứ thế để mặc cho người ta ức hϊếp.

Bỗng nhiên, cô cảm nhận được bàn tay đang túm lấy người mình buông lỏng, ngay sau đó liền nghe thấy người đàn ông kia rên lên một tiếng đầy đau đớn.

Mấy người đàn ông đang lôi kéo cô lập tức buông tay ra, cô vô thức ôm lấy cơ thể, run rẩy ngồi xổm trong góc tường.

Ngẩng đầu, xuyên qua phần mái tóc rối tung, Ôn Từ thấy được bóng lưng tối đen của cậu thiếu niên.

Phó Tư Bạch một thân áo đen quần đen, xuất hiện hệt như Tu La quá bộ trong đêm tối, ánh mắt đầy phẫn nộ, tựa như lưỡi dao sắc bén định lăng trì đám người này.

Đám lưu manh liên tục lui về phía sau.

Phó Tư Bạch túm lấy kẻ đầu sỏ là tên tóc vòng, một tay bóp cổ anh ta, nhấc người lên.

Tên tóc vàng gầy gò ốm yếu đứng trước mặt anh có khác nào chú gà con để mặc cho người ta cắt xén, không hề có lực phản kháng.

Ngay lúc mặt mũi anh ta đỏ bừng, sắp hít thở không thông thì Phó Tư Bạch mới dùng sức quật anh ta ngã sõng soài xuống mặt đất.

Tên tóc vàng thở dốc liên hồi, không ngừng lui về phía sau, né tránh cậu thiếu niên đáng sợ như ác ma trước mặt.

Đường nét gương mặt sắc bén, ngũ quan lạnh lùng, đáy mắt tràn đầy vẻ tà ác dữ tợn, Phó Tư Bạch nắm lấy tay trái của tên tóc vàng vừa mới xâm phạm Ôn Từ, bẻ một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng, tay trái bị anh đánh trật khớp.

Anh ta đau đến mức suýt nữa đã ngất xỉu, kêu la thảm thiết, liên tục cầu xin tha thứ.

Mấy tên lưu manh thấy người này thật sự quá mức thô bạo thì cũng không dám đối đầu với anh nữa, xúm lại đỡ tên tóc vàng đứng dậy rồi lảo đảo chạy ra khỏi con hẻm nhỏ.

Phó Tư Bạch đè nén hô hấp dồn dập, xoa xoa cổ tay, quay đầu nhìn về phía cô gái đang ngồi xổm trong góc.

Tóc cô rối tung lên, quần áo xộc xệch, da thịt trắng như tuyết lộ ra ngoài.

Cô đang ôm chặt lấy cơ thể không ngừng run rẩy của mình, nước mắt trên mặt bị gió thổi khô, yếu ớt hệt như con thú nhỏ bị thương.

"Phó..."

Giọng nói cũng run rẩy, mới chỉ thốt lên một chữ nhưng Phó Tư Bạch đã nghe hiểu, đây là cô đang cầu xin anh giúp đỡ.

Lục phủ ngũ tạng trong lòng đang xoắn vào nhau.

Anh cởϊ áσ khoác màu đen của mình ra, gói gọn lấy thân thể nhỏ nhắn của cô, sau đó ôm cô vào lòng.

"Có tôi ở đây, đừng sợ."