Lỡ Tay Xoá Nhầm Wechat Của Lão Đại

Chương 11.3: Cửa hàng tiện lợi

Nhưng cuối cùng Ôn Từ vẫn không thể nuốt trôi cục tức này, chưa đến hai phút sau cô lại hùng hổ xông ra từ rừng cây, hắng giọng lớn tiếng nói với mấy người trong Câu lạc bộ Âm nhạc Lửa Ma...

"Tôi không hề chân trong chân ngoài như lời mấy người nói, cũng không hề đồng ý với lời mời của Hứa Gia Lịch, đúng là cậu ấy đã mở lời với tôi nhưng tôi không muốn nuốt lời. Chiều nay đến muộn là do tôi phải tham gia cuộc bỏ phiếu cho sinh viên nghèo, các người có biết bỏ phiếu cho sinh viên nghèo là như thế nào không? Chính là phải không ngừng nói bản thân thảm hại đến mức nào, còn phải khóc lóc nức nở, phải tỏ ra thảm hại hơn người khác mới có thể giành lấy một vị trí trong cái danh sách đáng thương đó."

"Đúng, quả thực là tôi không am hiểu về loại hình múa cột, cũng không thích thú gì với nó. Nhưng những gì tôi đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện nghiêm túc, cũng sẽ không làm ăn theo cái kiểu bữa đực bữa cái, dù có bận đến mức nào thì mỗi ngày vẫn sẽ dành thời gian luyện tập thật chăm chỉ. Không phải tôi không muốn hòa nhập với câu lạc bộ của mấy người, là chính mấy người không tin tưởng tôi, thế thì còn nhảy múa cái gì nữa?"

Cô hét thẳng vào mặt đám người Lâm Vũ và Mạc Nhiễm còn đang ngây ra, cuối cùng cũng trút được hết nỗi bực tức và kìm nén trong lòng ra ngoài.

Sau khi sảng khoái nói xong những lời này thì cô mới quay người rời đi.

Đoàn Phi Dương là người đầu tiên phản ứng lại, nói với giọng đầy cảm thán: "Ôi mẹ ơi... gái ngoan bình thường không nói tiếng nào, giận lên cũng ghê phết nhỉ?"

Mạc Nhiễm khoanh tay trước ngực, lười biếng nhún vai: "Thỏ con cáu lên cũng biết cắn người."

Lâm Vũ vẫn luôn đề xuất đổi người bắt đầu cảm thấy áy náy, quay sang nhìn Phó Tư Bạch, lắp bắp hỏi: "Có cần gọi cô ấy quay lại không?"

Lục phủ ngũ tạng trong lòng Phó Tư Bạch đều đang xoắn vào nhau, anh bực bội liếʍ môi: "Không nghe cô ấy nói à? Cô ấy không thích cái này, thế thì còn nhảy múa cái quái gì nữa?"

Tùy cô.

*****

Đêm đến, chỉ có bóng điện trong cửa hàng tiện lợi hoạt động suốt 24h còn thắp sáng.

Ôn Từ mở cuốn sách từ vựng Tiếng Anh cấp độ 4 rồi dùng bút dạ đỏ tô lên những từ mà cô không biết.

Loa thông minh bên cửa truyền đến giọng nữ "chào mừng quý khách", mấy cậu thiếu niên nhìn cà lơ phất phơ bước vào, mua liền một lúc mấy bao thuốc lá.

Ôn Từ gấp sách lại, quét giá từng bao thuốc cho họ: "Tổng cộng 98 đồng."

"Ơ kìa? Đây không phải Ôn Từ sao?"

Nghe vậy, Ôn Từ hơi ngước đôi mắt đầy mệt mỏi lên, nhìn thấy tên tóc vàng gầy gò trước mặt thì nhất thời không nhớ ra anh ta là ai.

"Anh biết tôi sao?"

"Cô chính là nữ thần của Trung học 1 Thành phố Nam năm đó." Khóe miệng tên tóc vàng hơi nhếch lên, cười không có ý tốt: "Ông đây còn theo đuổi cô đó, có điều mắt cô đặt cao hơn đỉnh đầu, đâu có để ý gì tới tôi."

Đột nhiên Ôn Từ cảm thấy không ổn, lễ phép nói: "Xin lỗi."

"Nghe nói nhà cô phá sản rồi, sao lại lăn lộn để thành ra như vậy? Bây giờ còn phải đến cửa hàng tiện lợi làm thêm nữa chứ."

Cô không trả lời anh ta nữa.

Tên tóc vàng thấy cô dù rơi vào hoàn cảnh túng quẫn nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ thanh cao, trong lòng hơi khó chịu, lại nhìn đến làn da bóng loáng trắng nõn dưới cổ áo thì ngứa ngáy không thôi, đưa bàn tay bẩn thỉu sờ lên cằm của cô.

Ôn Từ giật nảy mình vội vàng lui về phía sau, cảm giác ghê tởm dâng lên tận cổ họng.