Trước khi đi ngủ Tân Đường có uống hơi nhiều nước, cho nên nửa đêm muốn đi WC, cậu mơ mơ màng màng bò xuống giường, mắt nhắm mắt mở đi vào trong toilet. Khi đi ra ngoài rửa tay Tân Đường mơ hồ nghe được tiếng thở dốc nặng nhọc phát ra từ bên ngoài ban công, cậu giật mình một cái, không phải là tên trộm nào đó chứ?
Nghĩ vậy, cậu cầm cây gậy bóng chày của bạn cùng phòng lên lén lút đi qua đó, khi cậu giơ gậy bóng chày vọt tới ban công muốn đánh cho tên trộm một gậy, đột nhiên gậy bóng chày bị một bàn tay nắm lấy.
"Đường Đường." Giọng nói khàn khàn gọi ra tên của cậu.
Tân Đường kinh ngạc nhìn người trước mặt, đây không phải ai khác mà chính là một người bạn cùng phòng của cậu, là học bá khoa toán học - Phí Trần Chu.
"Trần Chu, cậu làm gì vậy?"
Phí Trần Chu không nói chuyện, hắn đặt gậy bóng chày lên giá đồ ở ban công.
Tần Đường cũng nương theo ánh trăng nhìn thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của Phí Trần Chu, còn có cả cự vật dũng mãnh đang ngẩng cao đầu của cậu ta nữa.
Hai mắt cậu nhìn chằm chằm vào nơi đó tới xuất thần, không nhịn được nuốt nước miếng.
Cậu không nghĩ tới thứ đó của bạn cùng phòng lại lớn như vậy.
Nghĩ vậy, cậu có cảm giác phía dưới của mình có phản ứng, trong cơ thể dường như có một dòng nước ấm chảy ra ngoài. Cậu không thể ở lại đây được nữa, sau khi lấy lại tinh thần Tân Đường liền muốn chạy trốn.
Nhưng phản ứng của Phí Trần Chu so với cậu còn nhanh hơn, hắn túm chặt lấy tay cậu, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: "Đường Đường, cậu làm hỏng chuyện tốt của tớ, bây giờ còn muốn chạy sao?"
Tân Đường: "......"
Tự thủ da^ʍ còn được tính là chuyện tốt à!
Chẳng qua phá vỡ chuyện người khác đang tự sướиɠ xác thật rất xấu hổ, Tân Đường không dám nhìn cậu ta, nhẹ giọng hỏi: "Vậy... vậy cậu muốn làm gì?"
"Đương nhiên là làm cậu rồi." Phí Trần Chu vừa nói vừa túm lấy Tân Đường, Tân Đường chưa chuẩn bị trực tiếp ngã vào trong l*иg ngực hắn, nửa người dưới của Phí Trần Chu không thể xem nhẹ, cự vật trực tiếp chọc vào hông cậu, vừa cứng rắn vừa nóng bỏng đến doạ người, giống như chiếc bàn là nóng vậy.
Tân Đường vừa nghe xong mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Phí Trần Chu, đồng thời giãy giụa muốn đi.
Phí Trần Chu thấy Tân Đường phản kháng như thế, khóe miệng cong lên, "Nói giỡn thôi, sợ như thế cơ à."
Tân Đường nghe được lời này mới từ bỏ giãy giụa, thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có chút mất mát.
Bởi vì bí mật của cậu sẽ không bị bạn cùng phòng phát hiện, còn mất mát chính là cậu thế mà lại chờ mong bị Phí Trần Chu đè ở dưới thân hung hăng cᏂị©Ꮒ.
"Vốn dĩ tớ cũng sắp tự xử xong rồi, ai mà biết được cậu lại đột nhiên làm hỏng chuyện của tớ, cho nên cậu phải chịu trách nhiệm."
"Phải chịu trách nhiệm thế nào?" Tân Dường đỏ bừng mặt đưa ra biện pháp giải quyết, "Vậy... tớ giúp cậu sục."
Khoé miệng Phí Trần Chu khẽ cong khi ý đồ của mình đã được thực hiện một cách trót lọt, hắn biết Tân Đường là người mềm lòng lại bảo thủ, ngày thường ở trong ký túc xá ngay cả thay quần áo cũng phải chạy vào nhà vệ sinh.