Biểu đạt của em trai Lạc quá mức trực tiếp, Cổ Kỳ nhất thời nghẹn lời.
“Ăn cơm rồi à?”
“Chưa ăn.”
“Đi thôi, lên trên với chị.”
Cổ Kỳ đi được hai bước, phát hiện anh không đi theo, hỏi: “Làm sao thế?”
“Chị đang hẹn hò với bạn trai mà? Em lên đấy không ổn lắm.”
Cổ Kỳ cười: “Ai nói là bạn trai?”
“Ồ.” Anh thấp giọng đáp lại một tiếng, vẫn đứng yên tại chỗ: “Hai người thường xuyên ở bên nhau đấy thôi, em cứ tưởng chú ấy là...”
Cổ Kỳ cũng không giải thích nhiều, chỉ hỏi một câu: “Thế em có lên không?”
Cậu nhóc chần chờ một chút, ôm mèo con chậm rãi đi về phía chị.
Đi vào trong quán lẩu, Lạc Thiên Dịch gửi nhờ mèo nhỏ cho chị trước quầy, sau đó đi đến nhà vệ sinh rửa sạch hai tay, rồi mới cùng chị đi lên gác mái.
Lạc Thiên Dịch không ngồi ngang hàng với Cổ Kỳ, mà ngồi ở đối diện Tiêu Hòa Trạch.
“Trùng hợp thật đấy bạn nhỏ à, một ngày gặp nhau hai lần.” Tiêu Hòa Trạch trêu chọc cà khịa.
Lạc Thiên Dịch cúi đầu uống canh, im lặng không nói một lời.
Cổ Kỳ tự đốt cho mình một điếu thuốc, dựa vào ghế, khoan thai mở miệng: “Tâm trạng cậu ấy không tốt, đừng chọc cậu ấy nữa.”
Trong lòng Tiêu Hòa Trạch mắng một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Cổ Kỳ đã ăn no, đang hút một điếu thuốc sau bữa ăn, bốn phía của tòa nhà cổ thông gió thông khí, không thấy dán biển báo cấm hút thuốc, nên cô không kiềm chế bản thân.
Bàn luận một chút với Tiêu Hòa Trạch về lịch sử tranh sơn dầu phương Tây, Cổ Kỳ nói không nhiều lắm, chủ yếu là Tiêu Hòa Trạch nói, còn cậu nhóc ngồi một bên vẫn yên tĩnh dịu ngoan.
Cổ Kỳ phát hiện thấy Lạc Thiên Dịch chỉ ăn cơm, không gắp đồ ăn, giống một con hến im ỉm ngồi một chỗ, liền chủ động gắp đồ ăn cho em trai.
“Cảm ơn.”
Anh rất lễ phép, ngoan quá.
Cổ Kỳ gật đầu.
“Em không ăn rau thơm đâu, chị.” Anh lại nói.
Cổ Kỳ nhìn trong bát của anh, phát hiện có một nhánh rau thơm, là do cô không cẩn thận lúc gắp nấm hương đã gắp lẫn vào, nên cô lại bỏ ra giúp anh.
“Ăn đi.”
“Ừ.”
Tiêu Hòa Trạch: “...”
Anh ấy lại “hỏi thăm” mẹ người nào đó ở trong lòng một lần nữa.
Cho dù Tiêu Hòa Trạch cứ muốn chửi mẹ người ta, song ngoài mặt vẫn duy trì phong độ như cũ, cố ý nói: “Tôi đột nhiên lại nhớ tới lời nói ban ngày của chúng ta.”
Cổ Kỳ không hỏi, nhẹ nhàng hít một hơi thuốc.
“Cô nói người yêu lý tưởng của cô là lúc cần thì có, không cần thì phải biến mất đừng có xuất hiện, bây giờ ngẫm lại, làm người đàn ông của cô cũng thật đáng thương.”
Bạn học sinh nam đang ăn cơm nào đó hơi khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Hòa Trạch một cái, sau đó nhìn về phía Cổ Kỳ.
Cổ Kỳ không phát hiện điểm khác thường của anh, mà chỉ ngăn Tiêu Hòa Trạch lại, nói mình hình như không nói cái đề tài này.
Nhưng mà bạn học Lạc vẫn luôn vô cùng yên tĩnh lại mở miệng nói chuyện.
Anh nhìn Cổ Kỳ, nhíu mày nói: “Chị, như thế căn bản không phải tình yêu.”
Lời anh nói giống y hệt những gì Tiêu Hòa Trạch đã nói...
“Vậy cái gì mới là tình yêu?” Cổ Kỳ cười khẽ.
Cô là người không hiểu tình yêu, cô chỉ biết bản thân cần cái gì.
“Mỗi giờ mỗi phút đều muốn ở bên nhau, không nhìn thấy cô ấy thì sẽ thấy nhớ, nhìn thấy cô ấy lại thấy vừa vui vừa buồn.”
“Ồ? Tiểu Thiên rất có kinh nghiệm?” Cổ Kỳ cười nhạo trêu ghẹo.
Lạc Thiên Dịch bất đắc dĩ, cúi đầu ăn cơm.
Chị có biết không, tất cả những cảm nhận đau khổ và vui vẻ của anh đều do cô mang đến cho anh.
Một lúc lâu sau, Lạc Thiên Dịch đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tiêu Hòa Trạch nhìn theo anh đi xa, duỗi tay hỏi Cổ Kỳ muốn một điếu thuốc, tự đốt lên cho mình.
“Cổ Kỳ, cô đối xử với cậu ta rất đặc biệt?”
Cổ Kỳ ấn dập tàn thuốc.
“Có à?”
“Ừ, cô rất săn sóc cậu ta.”
Vậy mà lại nhặt rau thơm ra cho người ta...
Người đẹp tuyệt sắc tuyệt trần như Cổ Kỳ này, chỉ có thể là người khác lấy lòng cô mới đúng.
“Cậu ấy là người nhà họ Lạc, bọn họ cũng rất săn sóc chú ý đến tôi.” Cổ Kỳ không để bụng nói.
“Cô muốn yêu đương với cậu ta?”
Cổ Kỳ cười: “Cậu ấy vẫn là một học sinh cấp ba.”
Hơn nữa cậu ấy còn là con trai của Lạc Chiêu Niên...
Nếu cô trêu chọc Lạc Thiên Dịch, Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên sẽ xấu hổ đến nhường nào?
“Nếu đã không có suy nghĩ ấy thì cũng đừng đối xử với cậu ta quá tốt.”
“?”
“Cậu ta yêu cô.”
Cổ Kỳ kinh ngạc.