Vậy Mà Anh Lại Là Luyến Ái Não

Chương 13.2

“Cho nên, cô thật sự chưa từng à?” Anh ấy đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

“Từng yêu một người người đàn ông.”

“Chưa từng.”

Cổ Kỳ trả lời thật sự thẳng thắn.

“Không cần đàn ông ư?” Tiêu Hòa Trạch thản nhiên cười.

“Cảm thấy phiền phức lắm.” Cổ Kỳ mang bộ dáng sao cũng được nói: “Trừ khi anh ta không mang thêm phiền phức cho tôi.”

“Cái gì mới gọi là không phiền phức?”

“Lúc cần thì có, không cần thì phải biến mất đừng có xuất hiện.”

Tiêu Hòa Trạch: “...”

Con thuyền tiếp tục đi về phía trước, khi trôi thêm được 200 mét, Tiêu Hòa Trạch lại nói: “Như thế căn bản không phải tình yêu.”

Cổ Kỳ biết anh ấy đang nói cái gì, lên tiếng trả lời: “Có lẽ vậy.”

“Nếu người ta yêu cô, sẽ mỗi giờ mỗi phút đều muốn gặp cô, người ta làm sao nỡ biến mất trong thế giới của cô chứ? Nếu cô yêu người ta, cũng sẽ không ngại người ta phiền phức.”

“Ồ, có lẽ là thế đấy.”

——

Chạng vạng tối, hai người ở một quán lẩu nấm dại ăn lẩu, đồ ăn cũng xứng với tên quán, gồm có nấm hương, nấm kim châm, nấm hoàng ti, nấm xoát bả, nấm kê ti, nấm tam biện, nấm báo mưa...

Uống một hớp nước dùng, mùi vị tươi ngon, mùi hương vương vấn trong miệng, có thể nói là “sơn hào” hơn hẳn “hải vị” - đồ ăn trên núi hơn hẳn dưới biển.

Quán lẩu tọa lạc ở khu vực ngã tư chỗ các tòa nhà cổ, tầm nhìn tầng hai rộng rãi thoáng đãng, thông qua hàng rào bảo vệ gác mái có thể nhìn thấy cảnh tượng phố xá tấp nập bận rộn.

Ngày mưa ăn lẩu nấm dại đúng là rất thoải mái dễ chịu.

Nếm một miếng nấm tam biện, Cổ Kỳ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Nhá nhem tối, những chiếc đèn l*иg đầu tiên của thành phố nhỏ được thắp sáng lên, đèn l*иg đỏ như lửa nhẹ nhàng lay động trong màn mưa.

Cổ Kỳ vừa định dời tầm mắt, ánh mắt lại bất ngờ bắt gặp thân hình một cậu nhóc cao ráo đẹp trai ở ngã tư.

Cậu nhóc một mình đứng ở con hẻm trong mưa, mặc áo khoác dài màu đen, quần dài màu nâu thoải mái, trong tay cầm một chiếc ô lớn màu đen, bóng dáng tịch liêu lại cô độc.

Nhìn kỹ, trong lòng ngực anh có một con mèo nhỏ, mèo nhỏ bị mưa xối ướt sũng, dáng vẻ ốm yếu, chàng trai ấy đang bung ô che cho bản thân và cả mèo nhỏ.

Cho dù Cổ Kỳ không nhớ được mặt người khác đến chừng nào, nhưng trải qua mấy ngày nay sớm chiều ở chung cũng nhớ kỹ chàng trai này, anh là Lạc Thiên Dịch, là cậu nhóc nhà họ Lạc kia.

Huống chi ngoại hình của anh một chút cũng không bình thường, cô phải nhớ kỹ anh chứ.

“Sao cậu ấy lại ở chỗ này?” Cổ Kỳ nghi hoặc.

Tiêu Hòa Trạch theo ánh mắt cô vừa nhìn qua, cười: “Chậc chậc, vậy mà lại theo tới nơi này luôn rồi.”

Cổ Kỳ không để ý lời nói của Tiêu Hòa Trạch, nghĩ cũng chẳng nghĩ gì, cầm ô đứng dậy: “Tôi đi xuống dưới một chút.”

“Cô muốn đi tìm cậu ta?”

“Ừ, rất có thể cậu ấy còn chưa ăn cơm.”

Nói xong, Cổ Kỳ đã xoay người đi rồi, để lại Tiêu Hòa Trạch với vẻ mặt kinh ngạc, giống như ăn phải ruồi nhặng.

Cổ Kỳ đi xuống khỏi tòa nhà cổ, mở chiếc ô đen ra, đi xuyên qua đường phố chậm rãi tới gần bạn học nam kia.

Cậu bạn học sinh nam che dù đứng yên lặng, cúi đầu nhìn mèo ngây ra, suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Cổ Kỳ mở miệng.

Cậu nhóc ngẩng đầu, mắt hạnh xuyên qua vành ô si ngốc mà nhìn cô, anh không nói gì.

Hai giây sau, hốc mắt anh dần dần đỏ lên, anh nhìn cô, con ngươi xinh đẹp dường như cất giấu một trận giông to bão lớn.

Cổ Kỳ ngạc nhiên, giọng điểu trở nên dịu dàng mềm mại hơn: “Tâm trạng tiểu Thiên không tốt?”

Yên lặng trong chốc lát, anh nhẹ nhàng gật đầu, rất ngoan.

Anh giống như con mèo nhỏ trong lòng ngực anh vậy, ngoan ngoãn nghe theo, yếu đuối, bất hạnh.

Chăm chú nhìn khuôn mặt sạch sẽ điển trai của anh, không biết vì sao Cổ Kỳ lại muốn chạm vào anh, liền lập tức làm như vậy.

Cô sờ đầu của anh, anh sững sờ một chút, Cổ Kỳ cũng sững sờ một chút.

Có lẽ do cảm thấy không ổn, Cổ Kỳ sửa lại chuyển sang sờ vành tai anh, khẽ nhéo xương sụn nhỏ của tai anh.

Sau đó, vành tai của cậu em trai đỏ ửng, nhưng mắt anh lại sáng rực lên.

Vành tai anh dễ đỏ như vậy, Cổ Kỳ nhéo trong chốc lát liên thu tay lại.

“Xin lỗi, chị chỉ muốn an ủi cậu thôi.”

Trước kia cô chưa từng an ủi người khác, mà đυ.ng chạm vào anh là điều cô vô thức muốn làm, vì thế cô liền làm.

Lạc Thiên Dịch lắc đầu: “Không sao, thích chị sờ em.”

Cô chỉ mới sờ soạng một chút như vậy, anh đều thấy vô cùng vui vẻ.