Vốn dĩ anh đang định nướng cánh gà cho chị Mỹ Mỹ nên phải dùng dao cứa hai cái trên cánh gà nhưng lại bất cẩn cứa trúng vào tay mình.
Lạc Thiên Dịch lặng lẽ rút khăn giấy ra và im lặng lau đi vết máu.
Anh nhận ra tâm trạng của mình càng lúc càng tồi tệ. Ngay cả khi nghe thấy người khác khen chị ấy và một người đàn ông nào đó xứng đôi mà anh cũng không thể nghe được, anh không chịu nổi.
Anh...
Có vẻ như rất không bình thường.
"Tớ nói với các cậu, các cậu đừng nói cho người khác biết nha, cậu của tớ rất thích chị Mỹ Mỹ. Hôm đó cậu tớ nhìn thấy ảnh của chị Mỹ Mỹ, sau đó một hai bắt tớ gửi cho cậu tớ tấm ảnh ấy. Chỉ có mấy tấm ảnh như vậy mà cậu tớ có thể nhìn chăm chú suốt cả buổi tối luôn đấy."
"Chị gái kia thật sự rất xinh đẹp. Ngay cả ngôi sao nữ cũng không được xinh đẹp như chị ấy."
Tiêu Soái và mấy thiếu niên vừa ăn thịt nướng vừa tán gẫu, thỉnh thoảng uống một ngụm bia giúp tăng sự sảng khoái.
"Mấy cậu đừng thấy cậu của tớ lúc này trông vô cùng đứng đắn mà hiểu lầm. Thật ra đều là giả vờ đấy! Lúc ở cạnh chị Mỹ Mỹ, khỏi cần nói cũng biết trong lòng cậu tớ vui sướиɠ biết bao. Này! Mặc dù cậu tớ có chút phong lưu, không có bạn gái cố định nhưng dù sao cũng là kiểu người si tình. Một khi cậu tớ yêu một ai đó thì sẽ trở thành người cơm không ăn nước không uống, suốt ngày chỉ nghĩ đến cô gái kia. Ngay cả mạng sống của mình vẫn sẵn sàng cho cô gái ấy."
"Chậc chậc, so với bạn gái thì tớ vẫn thích chơi game hơn."
"So với bạn gái thì tớ thích chơi game hơn +1! Bạn gái vô cùng phiền phức luôn đấy."
Mấy tên cẩu độc thân hăng say thảo luận chuyện nam nữ, thế mà lại có thể nhất trí đưa ra kết luận. Quả nhiên những người nhát gan vô dụng thường sẽ có suy nghĩ giống nhau.
"Anh Lạc, cậu thì sao?"
Nghiêm Triều nhìn qua, mọi người cùng nhau ngẩng đầu lên chờ câu trả lời.
Lạc Thiên Dịch lật mặt cánh gà, từ tốn thoa lên một lớp nước sốt, sau đó hết sức cẩn thận lật mặt lại.
"Bạn gái." Anh nói.
Mọi người: "Hả?"
"Tớ không nghiện chơi game."
Nhưng anh đối với cô không giống vậy. Đối với cô, anh có chút nghiện...
Mọi người như có điều suy nghĩ gật đầu. Quả thật anh Lạc không nghiện chơi game. Tuy anh cũng chơi game nhưng không đến mức phát điên như những người khác, sẽ không thức đêm hoặc là chơi thâu đêm.
Nướng ba cánh gà xong, Lạc Thiên Dịch gắp cánh gà vào đĩa giấy dùng một lần. Khi anh vừa định mang cho cô thì chợt do dự một chút, sau đó anh kéo khăn giấy trên đầu ngón tay ra, làm lộ miệng vết thương của chính mình rồi lại lặng lẽ chạm vào đống than đen, khi anh đứng dậy đi về phía Cổ Kỳ thì cố ý bôi trét lên mặt mình.
"Chị ơi, chị ăn một chút đi."
Lạc Thiên Dịch đi tới chắn giữa Cổ Kỳ và Tiêu Hòa Trạch, dáng người cao lớn và anh tuấn.
Cọ vẽ trong tay Tiêu Hoà Trạch khẽ dừng lại. Anh ấy híp mắt nhìn chằm chằm thằng nhóc đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Cổ Kỳ buông quạt tròn xuống. Vốn dĩ định cự tuyệt nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Lạc Thiên Dịch bị than đen làm cho lấm lem thì cô không đành lòng từ chối.
Thật ra Cổ Kỳ rất ít khi để ý đến cảm giác của người khác. Thế nhưng không biết vì cái gì mà mỗi khi đối diện với Lạc Thiên Dịch, cô trở nên rất có kiên nhẫn. Có lẽ vì anh là con trai của Lạc Chiêu Niên, là người nhà họ Lạc nên muốn chú ý hơn một chút, cũng có thể vì chàng trai này quá mức đẹp trai.
"Cảm ơn."
Ngay khi vừa định nhận lấy cái đĩa, cô lại ngạc nhiên khi thấy vết thương đỏ thẫm ở tay trái anh, Cổ Kỳ nhíu mày: "Tay cậu bị sao vậy?"
Lạc Thiên Dịch liếʍ khóe môi, nói với giọng hơi tủi thân: "Em không cẩn thận nên bị thương trong lúc nướng thịt cho chị."
"Có đau không?"
Gật đầu.
Người nào đó trông vừa ngoan vừa đáng thương...
Cổ Kỳ bất đắc dĩ mỉm cười: "Lại đây."
Lạc Thiên Dịch cúi người xuống, hai tay đặt lên đầu gối, nửa ngồi xuống bên cạnh ghế gỗ.