Lạc Thiên Dịch không biết vấn tóc nhưng anh rất thích làm tóc của cô.
Sau mười phút, cuối cùng cũng làm khá ra dáng.
"Có thật tên chị là Cổ Mỹ Mỹ không vậy?"
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ. Cổ Kỳ cầm một điếu thuốc, nhấp một ngụm thật dài, sau đó nhả khói ra, bên trong căn phòng tràn ngập mùi hương thuốc lá nhàn nhạt.
Cổ Kỳ hơi sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười gật đầu: "Ừm."
Chàng trai nói một cách từ tốn: "Nếu Tiêu Soái đã gọi chị là Mỹ Mỹ, vậy sau này em cũng sẽ gọi chị là Mỹ Mỹ."
"..."
"Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ ~"
"Câm miệng!"
"Mỹ Mỹ tức giận hả?"
Lạc Thiên Dịch nhìn cô trong gương. Khóe mắt anh cong cong, ý cười càng thêm nồng đậm mang theo vài phần thích ý chọc ghẹo cô.
Đúng lúc này, Tiêu Hòa Trạch đi vào. Anh ấy nhìn thấy Lạc Thiên Dịch đứng một bên vừa vấn tóc cho Cổ Kỳ vừa đùa giỡn với cô. Tiêu Hòa Trạch không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của anh ấy, từ khi nào thằng nhóc này trở nên ân cần như thế?
"Không phải chú vừa mới vấn tóc rồi hay sao?" Tiêu Hoà Trạch lên tiếng.
Tiêu Hòa Trạch đi vào đã phá vỡ bầu không khí giữa hai người. Ý cười của Lạc Thiên Dịch dần nhạt lại, anh bình tĩnh nói: "Không đẹp chút nào nên cháu mới vấn tóc lại cho chị ấy."
"Không đẹp?"
Hai người mắt đối mắt, một giây, hai giây...
Dù sao cũng là đàn ông với nhau, chỉ cần liếc mắt một cái đã lập tức biết đối phương đang nghĩ gì.
Tiêu Hòa Trạch ngạc nhiên. Anh ấy thầm nghĩ bản thân đã gặp được đối thủ rồi. Hơn nữa đối thủ còn là một học sinh cấp ba nhỏ hơn anh ấy mười tuổi.
"Chị ơi, xong rồi!"
Lạc Thiên Dịch cài trâm vào trong búi tóc, việc lớn đã hoàn thành.
Cổ Kỳ nghiêng mặt. Cô nhìn kiểu tóc mới của mình qua gương, nhìn không tệ, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.
Ba người bước đến sân, Tiêu Hòa Trạch mang một cái ghế gỗ đến cho Cổ Kỳ ngồi dưới gốc cây hòe. Sau đó anh ấy ôm đến một con mèo đen, chuẩn bị vải vẽ tranh sơn dầu và dụng cụ vẽ rồi bắt đầu công việc vẽ tranh của mình.
Ở bên kia, quầy thịt nướng của mấy chàng trai bị ép dời đến một góc khác, cách cây hòe già rất xa. Khói trong khi bọn họ nướng thịt tỏa ra chỉ có thể tự hun vào chính bọn họ, không ảnh hưởng đến người ở dưới cây hòe.
Mấy chàng trai vừa nướng thịt vừa nhìn về phía Tiêu Hòa Trạch và Cổ Kỳ, rất nhiều những con mắt to tròn nhìn qua.
Chủ yếu vì Cổ Kỳ quá đẹp. Cô mặc sườn xám ngồi trên ghế gỗ dưới tán cây hòe già, ôm một con mèo đen trong lòng, trên tay cầm một cây quạt tròn. Dưới tàng cây hòe già là một cái đèn l*иg giấy màu vàng ấm áp, màn đêm bao trùm lên tạo ra một bức tranh phong cảnh vừa nên thơ vừa huyền bí.
Các chàng trai mới vừa rồi còn cãi nhau ầm ĩ, lúc này đã trở nên an tĩnh lại. Thứ nhất vì bọn họ sợ quấy rầy Tiêu Hòa Trạch vẽ tranh, thứ hai vì trong tiềm thức bọn họ cho rằng, nếu để tiếng ồn ào làm kinh động đến cảnh đẹp này thì đó sẽ là một tội ác.
"Mấy người bị sao vậy? Tại sao không nói gì hết?"
Tiêu Soái nướng xong mấy xiên thịt dê, sau đó chia cho mọi người.
Nghiêm Triều: "Chúng tớ ở đây như thế có khi nào quấy rầy đến cậu của cậu không?"
"Đừng bận tâm, chúng ta ăn của chúng ta thôi!"
Tiêu Soái là người khá vô tâm, tâm tư không được tinh tế như người khác. Cậu ấy đưa mấy lon bia cho mọi người, cười hỏi: "Ôi chao! Mấy cậu có thấy cậu của tớ trông vô cùng xứng đôi với Mỹ Mỹ không?"
"Ừm, có một câu nói như thế nào nhỉ? Trai tài gái sắc? Tài tử giai nhân?" Nghiêm Triều ăn một xiên thịt dê rồi uống một ngụm bia, nói với giọng sảng khoái.
Lạc Thiên Dịch ngồi ở đối diện. Khi nghe thấy đoạn đối thoại giữa hai người, anh không cẩn thận bị dao cứa một vết vào tay.