Vậy Mà Anh Lại Là Luyến Ái Não

Chương 4.3

“Lấy xác cây thuốc phiện ra đây.”

Lạc Chiêu Niên lên tiếng, Lạc Thiên Dịch cầm xác câu thuốc phiện ra vẫn im lặng như cũ.

“Con biết đây là cái gì đây không, đây là xác của hoa Anh Túc rất đẹp đẽ, nhưng nó lại có độc, chính là thực vật chế tạo ma túy, thường xuyên sử dụng sẽ trở nên nghiện, cùng lúc là trúng độc mãn tính.”

Không ai hiểu con trai bằng bố, Lạc Chiêu Niên biết lúc này trong đầu Lạc Thiên Dịch đang suy nghĩ cái gì, vì ông đã từng một thời như thế.

“Có vài thứ nhìn rất đẹp nhưng không có chút ích lợi nào với chúng ta, từ nhỏ con đã biết rất nhiều thực vật chắc cũng phải biết thứ nào càng xinh đẹp, càng mang đến tính độc.”

Lạc Thiên Dịch không nói một lời, anh cũng không biết bản thân mình bị làm sao không tự chủ được quan tâm đến chị gái kia từng phút một, anh hiếu kỳ tất cả mọi chuyện về cô.

Quá khứ, anh chưa từng không có cách nào đối xử với người khác giới như thế này, dù trong trường học anh vô cùng được chào đón, còn có mấy nữ sinh lén lúc ám chỉ cho anh hiểu trong bóng tối, cũng có người tỏ tình với anh, nhưng anh không nảy sinh một chút hứng thú nào.

Mỗi ngày anh đến trường, chơi bóng, đọc sách, đi bar, cuối tuần lại bị ông nội ép về học các phương thuốc của thầy thuốc, lúc cần thiết thì còn phải cùng với ông nội đến quầy thuốc bắc để thăm bệnh, một bên, anh luôn cố gắng chịu đựng đến lớp mười hai, một bên chịu đựng sự “dạy dỗ” của ông nội, cơ bản không có thời gian rảnh rỗi để đi yêu đương với cô gái khác, nhưng hôm nay, anh có chút quái dị…

Từ hôm qua, khi anh nhìn thấy chị gái đó lần đầu tiên, anh làm gì cũng không có sức, đọc sách cũng vô vị, ăn cơm không ngon, kiểm tra và phân chia thuốc cũng chẳng có tinh thần, anh còn có chút bất mãn với tuổi tác của mình.

“Con bé sẽ không ở đây lâu đâu, chẳng mấy chốc con bé sẽ đi, Tiểu Thiên, con hiểu ý của bố không?” Lạc Chiêu Niên tiếp tục nói.

Lạc Thiên Dịch gật đầu.

Cô không thuộc ở thành phố Ô Thủy, cô sẽ rời đi, anh không nên ôm ấp bất cứ suy nghĩ nào không có thật.

Mười giờ tối.

Lạc Thiên Dịch đi ra từ trong phòng tắm, anh mặc một bộ áo tắm trắng trơn, dưới chân mang một đôi dép, dưới áo tắm là bàn chân nhỏ xinh đẹp thon dài.

Anh dùng khăn lông trắng lau tóc đen, sau đó kéo ghế ngồi xuống trước bàn đọc sách, lấy ra một đề thi thử trong trong túi màu đen ra.

Vào lớp mười hai, hầu như mỗi ngày đều không có đề thi thử nào làm xong cả, ngữ văn, toán, hóa, vật lý… Anh đã lâu rồi không có ngủ trước mười một giờ.

Thành tích học tập của Lạc Thiên Dịch rất tốt, luôn đứng hàng đầu ở trường học nhưng những thứ đó cũng chỉ miễn cưỡng chen vào vị trí top mười học sinh đứng đầu so với mỗi đêm anh dùi mai kinh sử, lúc Lạc Thiên Dịch học tập cũng khá nhẹ nhàng, trời sinh anh đã có trí nhớ hơn người, sức hiểu biết và năng lực học một biết người, thường thường anh làm một bộ đề thi thử có thể hơn một học sinh bình thường làm mười bộ đề thi, theo như Tiêu Soái nói, anh là được sự quan tâm của ông trời mới hơn người ở mọi mặt như vậy.

Có điều học sinh giỏi cũng bắt chước học theo, mỗi ngày anh cũng phải làm bài thi thử, hoàn thành chúng với những bài tập hằng ngày về nhà, nhưng chỗ không giống chính là tốc độ anh làm bài tập lại khá nhanh.

Vậy mà hôm nay, hiệu suất của anh có chút giảm, một bài thi thử Anh Văn nhưng anh viết đến nửa giờ vẫn chưa xong…

Anh nghĩ đến lúc chạng vạng, lúc anh tới gần Cổ Kỳ.

Trong lòng tay của còn kẹp một điếu thuốc, gò má trắng thuần xinh đẹp, mái tóc màu đen suôn mượt dập dịu lay động trong gió.

Khi anh tới gần cô có thể ngửi được một mùi hương tản ra từ trên cơ thể của cô, nhàn nhạt từng đợt một.

Hương thơm này rất đặc biệt, không giống như nước hoa như là cảm nhận của cô, anh không cách nào dùng lời để diễn ra được mùi hương này, nhưng anh biết, mình thích cái mùi hương này, giống như mèo thích mùi bạc hà không có sức lực chống đỡ.

Có lẽ chính anh đã yêu mùi hương của chị gái đó, vô cùng yêu thích mới có thể cả ngày đều nhớ đến cô.