“Cháu cần gì cứ nói với dì, đừng khách sáo có biết không?” Dương Vân thu xếp hành lý giúp Cổ Kỳ, nụ cười trước sau vẫn dịu dàng và thân thiết.
Cổ Kỳ gật đầu.
Lại khách sáo vài câu, cuối cùng Dương Vân rời đi.
Cổ Kỳ một mình đi tới cửa sổ, thưởng thức cảnh đêm yên tĩnh sau sân vườn, cô không nhịn được mà sờ lên hộp thuốc trên người, có thể tưởng tượng đến lời nói kia của nam sinh vào lúc hoàng hôn, cô đành nhìn lại.
Hiện tại xem ra, Dương Vân mới đúng là người đó của Lạc Chiêu Niên, chuyện này không thể nghi ngờ, Cổ Như Tâm càng giống như bỏ qua ý trời rồi.
Trải qua hai mươi tám năm, Cổ Như Tâm không đến thành phố Ô Thủy, chắc là không muốn quấy rầy cuộc sống của nhà họ Lạc, mà lần này Cổ Kỳ đến thành phố Ô Thủy một chuyến, cũng xem như làm một khán giả, không muốn làm nhiễu loạn đến sự yên bình của ai.
Chín giờ tối, Cổ Kỳ tắm rửa sạch sẽ sẽ, lúc đi ra tóc dài vẫn còn ướt nhẹp.
Trong phòng không có máy sấy tóc, cô lại không muốn đi ra khỏi phòng đi hỏi mượn máy sấy tóc của nhà họ Lạc, chỉ có thể dùng khăn lông lau khô lau đi lau lại mấy lần, sau đó buông ra để tóc khô tự nhiên.
Tóc của Cổ Kỳ rất nhiều, vừa đen lại vừa dày, dùng tay vung lên cũng cảm giác sự nặng trịnh của mái tóc, một đầu như thế mà để cho nó khô tự nhiên cũng chẳng dễ dàng gì.
Cùng lúc đó, một căn phòng khác của nhà họ Lạc vẫn sáng đèn.
Đây là một căn phòng thuốc, bốn bức tường đều là tủ thuốc, tầng tầng lớp lớp tủ thuốc chứa đủ mọi dược liệu đủ kiểu dáng ở trong ngăn kéo.
Nhà họ Lạc là dòng họ thầy thuốc, ông cụ Lạc cũng đi theo nghề của tổ tiên để đi lên trở thành một thầy thuốc danh tiếng, đến thời Lạc Chiêu Niên thì hương hỏa lại bị chặt đứt, bởi Lạc Chiêu Niên học thuốc Tây, bây giờ đang là viện trưởng ở một bệnh viện nào đó.
Mấy đời sau của nhà họ Lạc cũng không có quá nhiều hứng thú với nghề thầy thuốc, ngay cả Lạc Thiên Dịch cũng thế, nghề nghiệp tương lai anh hướng tới là bác sĩ tâm lý cũng không tính là học thầy thuốc được, vậy mà dù là thế nhưng mỗi tháng hai cha con vẫn sửa sang lại số cây thuốc, bị ông cụ Lạc bắt học nhiều về phương thức thầy thuốc giống như vào lúc này.
Lúc này, hai cha con đang đứng trước một tấm gỗ làm thành bàn, phân loại các cây thuốc bắc đã bị sấy khô, sau đó bỏ vào trong tủ thuốc cùng loại.
Cây Ngũ Vị, cây Trinh Nữ, cây Lai Bặc đều là thực vật có trái cây và hạt giống màu trắng, phải đặt ở trong ống kín gió.
Cây Ích Mẫu, cây cỏ Mộc Tặc, cỏ Hạ Khô đều thuộc loại thực vật có cành lá với gỗ màu đen đắng, phải giữ ở trong rương gỗ khô ráo.
Căn phòng tràn ngập mùi thuốc nồng nàn, hun đến lỗ mũi người ta chịu không được.
Lạc Thiên Dịch bỏ da Mẫu Đơn vào trong rương gỗ, vừa muốn đi tới tủ thuốc, ánh mắt lại vô tình đảo qua ngoài cửa sổ, tầm mắt cùng khựng lại.
Ngoài cửa sổ, Cổ Kỳ ngồi trên ghế mây, ngón tay trắng nõn dài nhỏ đã cầm một điếu thuốc, một làn khói trắng chậm rãi bay lên không trung.
Ở góc độ Lạc Thiên Dịch đang đứng, có thể nhìn thấy gò má của Cổ Kỳ.
Gò má của cô rất đẹp, đẹp đến mức làm người ta run rẩy.
Mái tóc đen như thác nước của cô vừa quyến rũ vừa bí hiểm, làn da của cô trắng nõn và trong suốt, sạch sẽ như ngọc, ngũ quan của cô sáng rực đầy quyến rũ, thu hút linh hồn người khác.
Khi Lạc Thiên Dịch sáu tuổi, bà cụ Lạc đã từng dẫn kể cho anh một chuyện cổ tích có yêu tinh cây ở một khu rừng rậm, yêu tính cây kia sẽ biến hóa thành con người, nhan sắc xinh đẹp dụ dỗ con người chuyên đi ăn hồn phách của họ.
Giờ phút này, anh cảm thấy chị gái ở trong sân sau kia đúng là một con yêu tinh cây hút hồn phách con người.
Lạc Chiêu Niên phát hiện con trai mình dừng mắt thật lâu, ông ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dừng lại một chút.
Có vài thứ sẽ truyền lại từ gen di chuyển cho đời kế tiếp, giống như chiều cao, màu da, hoặc giống như… Dễ dàng nghiện một người phụ nữ ra sao đó.
“Tiểu Thiên.” Lạc Chiêu Niên đánh vỡ không gian yên tĩnh trong hiệu thuốc, giọng bình tĩnh trầm ổn.
Lạc Thiên Dịch hoàn hồn, mắt hạnh màu nâu cụp xuống nhìn chăm chú vào da Mẫu Đơn trong tay mình.