Giang Đông Lâm nhận ra mấy nữ sinh phía sau anh ta rất quan tâm đến Yến Chử, một điểm khác mà anh ta không thích ở Yến Chử chính là ngoại hình quá xuất chúng. Đặc biệt là khi còn nhỏ, dáng vẻ đáng yêu làm cho người lớn quanh anh ta đều phải khen Yến Chử một câu mỗi khi trông thấy.
Anh ta biết Yến Chử rất quan tâm mẹ ruột và hai anh em song sinh, cho nên anh ta thích thân thiết với người phụ nữ và hai đứa con hoang đoạt mất ba của anh ta mà anh ta không thể nào thích được ở trước mặt Yến Chử. Anh ta biết Cao Á Cầm một lòng muốn lấy lòng anh ta, nên lợi dụng điểm này để khiến cho Yến Chử càng thêm ấm ức. Anh ta nhìn Yến Chử từ một đứa bé hoạt bát vui vẻ trở thành chàng trai u ám trầm lặng, mặc dù có một ngoại hình xinh đẹp thì sao chứ, sau khi ở cùng nhau, tất cả người lớn đều chỉ thích những đứa trẻ hoạt bát dẻo miệng và thoạt nhìn khỏe mạnh vui vẻ như anh ta.
Giang Đông Lâm nhìn chàng trai tóc ngắn chải chuốt gọn gàng, đường nét tuấn tú, làn da trắng nõn. Ánh mắt trong suốt, lúc nhìn Yến Chử làm cho anh ta cảm thấy nội tâm xấu xa của anh ta bị nhìn thấu mà không có chỗ nào che giấu. Chuyện này khiến cho Giang Đông Lâm không khỏi kinh ngạc, đồng thời cũng có chút sốt ruột, hình như tất cả đều đang thoát khỏi tầm kiểm soát của anh ta.
"Yến Chử, dì Cao thật sự lo lắng cho em lắm. Nếu em đã quay lại thủ đô sao lại không trở về nhà thăm dì ấy. Mấy ngày nay, dì ấy vẫn luôn viết thư và gửi đồ đến thôn nhỏ mà em đi tham gia sản xuất nông nghiệp. Từ đó đến giờ cũng chưa bao giờ nhận được thư trả lời của em, còn cho rằng em đã xảy ra chuyện rồi. Dì ấy đã chuẩn bị sẵn sàng xin nghỉ để đi thăm em đó".
Vẻ ngoài của Giang Đông Lâm giống che ruột của anh ta, mày rậm mắt to, góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn vô cùng ngay thẳng và uy nghiêm. Anh ta vừa âm thầm quan sát thái độ của Yến Chử lúc này, vừa không quên âm thầm đặt điều với người bên ngoài một hồi.
"Anh biết là em giận dì Cao đưa em đến nông thôn, nhưng lúc đó cũng là do chính sách nhà nước cả mà. Mấy năm nay, mỗi lần đến sinh nhật của em, dì ấy đều dùng nước mắt rửa mặt. Em có còn nhớ rõ khi cha ruột của em đi lao động cải tạo, là một tay dì Cao cực khổ nuôi nấng em không, chẳng lẽ ơn sinh thành dưỡng dục không có nghĩa lý gì với em?".
Giọng nói của Giang Đông Lâm to lớn và vang dội, lúc nói chuyện còn rất hùng hồn. Rất nhiều học sinh đi ngang qua nhìn thấy một đám người đang túm tụm, cũng nhịn không được mà dừng bước. Nhất là sau khi nghe thấy lời lẽ chỉ trích chính đáng của Giang Đông Lâm, cũng không khỏi soi mói “đứa con bất hiếu Yến Chử” trong miệng anh ta, ánh mắt tràn đầy khinh thường.
"Cậu ta là sinh viên trường ta à, sao trường ta lại có loại người này chứ? Lúc trước học sinh xuống nông thôn để tham gia đội sản xuất nông nghiệp rất đông, có vậy thôi mà có thể không nhận mẹ ruột rồi. Cậu kia mới nói ba cậu ta là tội phạm phải đi lao động cải tạo nữa, chắc là noi gương cha ruột rồi".
"Thật đáng tiếc cho gương mặt kia, ngoại hình tuấn tú lịch sự, không ngờ lại là loại vong ân bội nghĩa".
Giang Đông Lâm nghe được những lời bàn tán khe khẽ của những sinh viên đi ngang qua thì đáy mặt hiện ra một tia tự đắc. Cho dù Yến Chử có phải là sinh viên Đại học Yến Kinh hay không, chỉ cần anh ta còn ở đây một ngày, Yến Chử nhất định phải bị anh ta lấn lướt gắt gao.
"Kia chẳng phải là Yến Chử sao, sinh viên năm nhất Khoa kinh tế tài chính. Bạn cùng phòng của tôi thường nói về rất nhiều chuyện khác nhau ở ký túc xá, nói rằng những ý kiến của cậu ta làm cho giáo sư nghe xong phải cảm thấy hổ thẹn vì không bằng. Không ngờ nhân phẩm lại như thế, bạn cùng phòng của tôi đúng là mắt mù rồi mới ngưỡng mộ cậu ta”.
“Còn có chuyện như thế sao? Tôi cảm thấy trường học chúng ta không nên chỉ coi trọng giáo dục chuyên môn, còn phải nâng cao giáo dục tư tưởng cho sinh viên. Bạn học mà ngay cả mẹ đẻ nuôi nấng mình nên người cũng có thể mặc kệ, nhất định phải phê phán triệt để”.
Người tới xem càng lúc càng đông, danh tính Yến Chử cũng bị chỉ ra và xác nhận. Những người đến sau đều không biết thật hư, người bên cạnh lập tức thuật lại những lời vừa nghe được cho bọn họ nghe. Ngay sau đó, Yến Chử trở thành đối tượng bị mọi người chỉ trích.
"Bạn học ơi, có chuyện này tôi cần phải đính chính lại một chút".