Đảo mắt đã là ba tháng sau khai giảng đại học, Yến Chử cũng đã quen với không khí học tập căng thẳng và hăng say của sinh viên đại học thời này. Bây giờ tiết trời đang dần ấm lên, anh mặc trên người chiếc áo len mỏng màu xanh đậm do vợ đan và quần jeans rộng thùng thình, tay xách một túi bánh chuẩn bị về nhà. Mặc dù Lâm Đinh Đinh là người miền Nam, nhưng cô lại rất thích ăn mì miền Bắc. Bụng cô đang lớn dần, bây giờ bất kể là Yến Chử hay Yến Tuân, đều không dám để Lâm Đinh Đinh xuống bếp nấu cơm. Ba bữa cơm một ngày cơ bản là do Yến Chử đóng gói ở trường học và mang về nhà.
Căn-tin của trường đại học Yến Kinh rất nổi tiếng, nhất là món bánh bao màn thầu* do đại sư phụ làm, vừa thơm vừa dẻo, bánh cũng đủ no. Yến Chử và Yến Tuân là hai người đàn ông, một bữa cơm chỉ cần ăn hai cái là no rồi. Sau khi Lâm Đinh Đinh có thai lại càng thèm ăn hơn trước, một bữa cơm cũng ăn hết một cái rưỡi. Trong lòng Yến Chử đang tính toán lúc đi ngang qua chợ trời thì nhân tiện nhìn xem có rau củ từ nông dân trồng rau ở vùng ngoại ô gần đây mang đến bán hay không, nếu có thì mua một ít về nhà, xào một đĩa thức ăn chay, lại dùng đậu hũ đã mua hôm qua nấu một tô canh, vả lại trong nhà vẫn còn nửa con gà ăn chưa hết, bữa ăn hôm nay xem như đã ổn thỏa. Yến Chử nhìn chiếc bánh bao màn thầu trong tay mà không khỏi vui vẻ, cảm thấy bản thân càng ngày càng có thiên phú trở thành “bà chủ” gia đình.
(*Bánh bao màn thầu hay màn thầu: là sản phẩm bánh được làm từ lúa mì lên men, có hoặc không có nhân thịt nhồi và được nấu chín bằng cách hấp. Đây là một dạng bánh đặc trưng của Trung Quốc vừa kết hợp đặc tính của bánh mì và lúa mì.)
"Yến Chử, em là Yến Chử phải không?".
Đang rảo bước trên đại lộ râm mát của khuôn viên trường, đột nhiên có một thanh niên cao ráo đẹp trai nhảy ra chặn đường Yến Chử. Đi theo sau lưng anh ta là bảy tám chàng trai cô gái xa lạ, cùng nhau xông tới. Yến Chử híp mắt đánh giá anh ta, không ngờ thủ đô lại nhỏ bé đến thế, anh còn chưa tới tìm họ, họ đã đâm đầu tới đây trước rồi.
"Sao em trở về thủ đô mà không nói với cả nhà một tiếng chứ, em có biết mấy ngày nay dì Cao lo lắng cỡ nào không?".
Ánh mắt Giang Đông Lâm nhìn Yến Chử tràn ngập bất mãn. Anh ta vẫn luôn không thích đứa em trai do mẹ kế dẫn đến này, ảm đạm và u ám, nhìn thật là phiền lòng, nhưng quan trọng nhất chính là em trai này học hành giỏi giang. Hai người chỉ chênh lệch có một tuổi, thỉnh thoảng lại bị người khác đặt cùng một chỗ so sánh. Trong suy nghĩ của Giang Đông Lâm, Yến Chử chẳng qua cũng chỉ là một đứa con của chồng trước của mẹ kế dẫn đến mà thôi, ăn của nhà anh ta, uống của nhà anh ta, dựa vào đâu mà chuyện gì cũng cao hơn anh ta một bậc.
Lúc này, Giang Đông Lâm nhìn cách ăn mặc của Yến Chử, lại nghĩ tới bây giờ họ đang đứng trong khuôn viên trường đại học Yến Kinh, trong lòng lờ mờ suy đoán. Không thể nào! Thành tích lúc trước của Yến Chử rất tốt, nhưng mà cậu ta đi lao động sản xuất ở nông thôn hai ba năm nay, những kiến thức được học trước đó cũng nên quên sạch rồi chứ. Anh ta thi đậu Khoa chính trị - luật nên ba anh ta đã rất vui mừng, gia đình thậm chí còn vì chuyện này mà đãi mấy bàn tiệc. Giang Đông Lâm không tin một đứa em trai “bị đày” đến nông thôn lại có bản lĩnh thi đậu Đại học Yến Kinh.
"Đông Lâm, đây là ai thế? Sao cậu không giới thiệu một chút?". Bạn bè của Giang Đông Lâm đứng ở phía sau anh ta, cười đùa chỉ vào Yến Chử cách đó không xa và hỏi.
Một cô gái nhìn ngoại hình và ăn mặc của Yến Chử, cũng có chút rung động. Có thể xuất hiện trong trường học đa phần đều là sinh viên Đại học Yến Kinh, cô còn nhìn thấy chiếc đồng hồ nhãn hiệu Citizen trên cổ tay Yến Chử. Ba cô cũng có một cái, là mua để lòe thiên hạ. Lúc đó dùng khoảng hơn 300 tệ, gần bốn năm tháng tiền lương, làm cho mẹ cô càm ràm thật lâu. Nam sinh kia còn đang là học sinh mà đã đeo đồng hồ xịn đến thế, điều kiện gia đình nhất định rất tốt.
"Đây chính là người em trai con của mẹ kế của tôi, Yến Chử".