Mê Tình

Chương 34: Con mẹ nó đạo lý, Tần Phục hắn chưa bao giờ nghe đạo lý

Từ biệt thự đến sân cửa chính đại khái phải đi qua một đình viện hơn trăm mét, Dư Mộc tối hôm qua bị làm quá tàn nhẫn nên có chút chân mềm, Tần Phục thực tri kỷ vươn cánh tay để cô kéo tay hắn đi.

Dư Mộc cũng không nghĩ nhiều, tay bắt lấy cánh tay hắn, chậm rì rì đi tới chỗ cửa lớn.

Xe Nhϊếp Hưu ngừng ở đối diện, là một chiếc Audi A8. Dư Mộc buông tay đang ôm cánh tay Tần Phục ra, vẫy vẫy tay với Nhϊếp Hưu, “Đưa đến đây là được rồi, anh trở về đi.”

Tần Phục lại không nhúc nhích, đôi tay cắm vào trong túi tầm mắt xẹt qua cô, thẳng tắp nhìn về phía xe.

Xe đánh tay lái chạy đến, người ngồi ở vị trí điều khiển xuyên thấu qua pha lê như cảm nhận được tầm mắt không cách nào xem nhẹ này, cửa xe xoạch một tiếng mở ra. Ngay sau đó là màu đen giày da cùng quần tây, Nhϊếp Hưu từ trên xe đi xuống , thân trên mặc một cái áo sơ mi trắng, tầm mắt xuyên thấu qua tròng kính lạnh như băng cùng Tần Phục đối diện tầm mắt.

“Xin chào, chúng ta lần trước đã gặp qua.” Tần Phục so với Nhϊếp Hưu thì cao hơn một chút, hình thể hỗn huyết đứng ở đây liền chiếm ưu thế hơn, cho dù Nhϊếp Hưu cũng cáo đến 1m85 nhưng vẫn thấp hơn Tần Phục một chút.

Tay hắn đặt lên trên vai Dư Mộc, mang theo cô tiến lên , đi tới trước mặt Nhϊếp Hưu, có chút dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống mà rũ mắt, trên mặt mang theo chút mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Lần trước gặp mặt , địa điểm không tốt không tiện tự giới thiệu, tôi tên là Tần Phục.”

Tầm mắt Nhϊếp Hưu từ cánh tay Tần Phục đáp ở trên bả vai Dư Mộc xẹt qua, duỗi tay nắm lấy côt tay Dư Mộc đem cô từ trước người Tần Phục kéo đến bên người mình, hơi hơi nâng cằm tự phụ mà lại thanh lãnh gật đầu, “Xin chào, Nhϊếp Hưu.”

Dư Mộc bị kẹp ở giữa hai người không khỏi mở to mắt, cô lần đầu tiên nhìn thấy Tần Phục chủ động cùng ai đó chào hỏi, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nhϊếp Hưu lãnh đạm đối đáp với một người như vậy.

Lúc ấy khi Dư Mộc mới vừa quen Tần Phục , Tần Phục vừa cao ngạolại tự phụ, đi nhà hàng ăn cơm gặp được bạn bè quen biết, cũng đều là chờ đối phương lại đây chào hỏi , hắn mới có thể khẽ mỉm cười đáp lại. Mà Nhϊếp Hưu thoạt nhìn lãnh đạm, nhưng đối người xa lạ hoặc là bạn bè đềuvô cùng ôn hòa có lễ, cơ bản không xuất hiện quá loại bộ dáng --đem sự không kiên nhẫn hiện lên ở trên mặt như hiện tại này .

Dư Mộc ẩn ẩn cảm thấy không khí giữa bọn họ không quá thích hợp, kéo kéo ống tay áo Nhϊếp Hưu nói: “Đi về trước đi, em mệt rồi.”

Biểu tình của Nhϊếp Hưu trong nháy mắt liền trở nên ôn hòa , hắn đi đến vị trí ghế phụ thay Dư Mộc mở cửa xe, đem người đưa vào còn chưa đủ quan tâm,còn muốn đem đai an toàn đeo lên cho cô, sau đó vòng trở về vị trí điều khiển , nhìn Tần Phục gật gật đầu, bình đạm nói: “Tần tiên sinh, hẹn gặp lại.”

Tần Phục hơi hơi lui về phía sau hai bước, cửa xe cùng cửa sổ xe đóng chặt che lấp tầm mắt hắn, hắn không nhìn rõ lắm --Dư Mộc có xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn về phía phương hướng của hắn hay không .

Nhưng cho dù nhìn thì thể thế nào, Dư Mộc có bạn trai, ít nhất bạn trai cô cũng tiếp thu loại yêu đương mở, Tần Phục thì lại không tiếp nhận được.

Hắn có thể tiếp thu cùng việc cùng bạn gái hiện tải có mối quan hệ yêu đương mở, nhưng không cách nào tiếp nhận chuyện cùng Dư Mộc yêu đương mở , hắn thực hiểu rõ là vì cái gì.

Lý trí nói với hắn, tình cảm là đồ vật không đáng một đồng nhất trên thế giới này, nó không mang tới tiền tài, không mang tới địa vị, thậm chí sẽ trở thành uy hϊếp cùng nhược điểm của hắn.

Những đạo lý này Tần Phục đều hiểu, nhưng lúc từng trận bụi khói đen nhánh sau khi để lại, Tần Phục đột nhiên cảm thấy tâm chính mình đều bị mang đi một nửa rồi.

Hắn châm một điếu thuốc ngậm ở ngoài miệng, hít sâu một ngụm thuốc mà nghĩ: Con mẹ nó đạo lý, Tần Phục hắn chưa bao giờ nghe đạo lý.

Điếu thuốc bị hắn tùy ý bóp tắt ném vào thùng rác, Tần Phục xoay người trở về biệt thự.

Từ Triết mới vừa tỉnh ngủ đánh cái ngáp từ trên lầu đi xuống, thấy hắn lạnh mặt dáng vẻ nghiêm túc lại có chút mờ mịt, “Làm sao vậy, giống như muốn trả thù ai vậy, nữ nhân tối hôm qua ngủ có bệnh?”

Tần Phục: “Cậu mới có bệnh.”

Từ Triết liên tục phất tay, “Đó là chuyện không thể, tôi mỗi lần đều mang áo mưa.”

Tần Phục đang hướng trên lầu đi hai bước, lại lui trở về, đứng ở trước mặt Từ Triết hỏi: “Cậu cảm thấy tôi thế nào?”

Từ Triết gãi gãi đầu tóc được nhuộm thành màu bạc của mình , trên gương mặt tuấn soái có chút hoảng sợ: “Tôi không phải gay.”

Tay Tần Phục đang rũ ở bên nắm chặt lại buông lại nắm chặt vài lần, mới nhịn xuống được xúc động muốn đánh một quyền lên trên mặt tên ngốc này .