Lần liên hoan họp lớp này được chính lớp trưởng tổ chức, nghe nói khách sạn này là của nhà hắn ta và đây cũng là một phần trong công việc kinh doanh của gia đình hắn.
Dư Mộc kéo cánh tay Nhϊếp Hưu vào chỗ ngồi khi các bạn học tới đông đủ.
Hai năm không gặp, hầu như mọi người không có điều gì thay đổi, nhiều lắm là có người béo hơn có người gầy hơn thôi, mà lớp trưởng hôm nay tóc vuốt ngược, mặc sơ mi trắng ngồi ở vị trí đầu bàn, nghe được mở cửa hướng bọn họ vẫy tay, “Tới trễ, phạt rượu phạt rượu.”
Mọi người trên bàn cả trai lẫn gái tức khắc đều ở ồn ào, “Rượu giao bôi, rượu giao bôi.”
Dư Mộc đáy lòng chê cười bọn họ ấu trĩ, nhưng vẫn là phối hợp cùng Nhϊếp Hưu , uống nửa ly champagne.
Không khí trong phòng trở nên sôi động hơn hẳn.
Lúc trước Nhϊếp Hưu theo đuổi Dư Mộc thời điểm trước, ai ai trong trường cũng điều biết chuyện, nhưng lúc ấy người theo Dư Mộc xếp hàng dài vô kể, không có ai cảm thấy Nhϊếp Hưu có hy vọng.
Ai biết tốt nghiệp không bao lâu, trong nhóm liền rộ lên tin tức hai người yêu nhau, ngay từ đầu mọi người điểu đoán và chờ đợi hai người nói lời chia tay sau mấy tháng, sao có thể nghĩ vậy hai năm đều mau đi qua, bọn họ còn ở bên nhau.
Một đám người từ lúc bắt đầu xem náo nhiệt, cũng biến thành hiện tại chúc phúc.
“Mộc mộc tới ta bên này ngồi.” Một cô gái tóc ngắn, ăn mặc chỉnh tề, cười với cô vẫy vẫy tay.
Nơi này nam nữ đều là tách ra ngồi, nam hai bàn, nữ một bàn.
Ý bảo với Nhϊếp Hưu có việc muốn nói với cô, Dư Mộc liền bước chân dài đi tới chỗ cô gái tóc ngắn ấy, cười chọc chọc gương mặt cô, “Trang điểm xinh đẹp như vậy xinh đẹp, là chờ ai đây?”
Tư nhĩ nhã nhấp môi cười cười, “Mày bớt đùa đi, ta là cẩu độc thân cẩu, còn có thể chờ ai.”
Cô đẩy Dư Mộc ra, bĩu môi không cao hứng nói: “Mày chỉ giỏi trêu chọc tao thôi.”
Dư Mộc liên tục xin lỗi, ở bên cạnh thì Tư Nhĩ Nhã đã giữ cho cô một vị trí ngồi kế, giương mắt cười cùng những người khác trên bàn chào hỏi, “Xin lỗi, tới chậm chút.”
Người phụ nữ tự nhiên lắc đầu không nói gì, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cô.
Dư Mộc đã quen với kiểu đánh giá này, cô là người mẫu, đừng nói đến tầm mắt, đôi khi cô ấy gặp phải một số người xấu tính, nhà thiết kế yêu cầu cô ấy chọn quần áo, đôi khi ăn bớt chiếm tiện nghi của cô và cô thì không cho những người đó cơ hội ngủ cùng.
Dư Mộc thậm chí đã từng nghĩ đến chuyện yêu nhiều người khác nhau, nhưng cũng không phải ai đều có thể.
Ngược lại, cô thực sự phản bác các vấn đề ngoài lề, nhưng khi đến công việc thì hài lòng vì tay nghề của bên kia cũng tốt.
Cô tưởng rất đơn giản, chính mình lớn lên lại không kém, dựa vào cái gì muốn tìm lớn lên khó coi sống lại kém người cách ứng chính mình.
Cô ấy suy nghĩ thoáng, vì cô ấy đã tự trưởng thành, dựa trên những trải nghiệm đã qua của chính bản thân cô, nên cô chẳng quan tâm quá nhiều vấn đề thị phi và muốn làm theo sở thích của mình.
Làm lơ đi sự dòm ngó của mọi kẻ chung quanh đánh giá mình, Dư Mộc hơi nghiêng thân mình cùng Tư Nhĩ Nhã nói chuyện phiếm.
Từ Nhĩ Nhã là bạn học cấp ba, hồi học đại học, trong trường may mắn trúng tuyển chuyên viên, được xếp vào cùng một lớp, nên hai người dần dần chơi thân với nhau. Họ chưa bao giờ mất liên lạc với nhau cho đến bây giờ.
Hàn huyên một lát sau, tư nhĩ nhã nhấp khẩu rượu hạ giọng, nói: “Đúng rồi, Tần Phục về nước chuyện này mày biết không?”
Dư Mộc một hồi lâu mới phản ứng lại đây trong miệng hỏi Tần Phục là ai, “Hắn đã trở lại?”
Tư nhĩ nhã quan sát vẻ mặt, biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhìn không ra có cái gì cảm xúc, chỉ có thể tiếp tục nói: “Nghe nói ngày hôm qua trở về, hình như hôm nay liền mời mấy bạn học chung vui. Hôm nay là liên hoan."
“Là sao.” Dư Mộc nhún đôi vai mình, ngón tay ở thành ly nhẹ nhàng cọ cọ, nói: “Rời đi hay trở về thì là chuyện của anh ta, dù sao thì tao cũng không có quan hệ gì.”
Tư Nhĩ Nhã chống cằm nhìn cô, nghe vậy cười cười nói: “Cũng phải.”