Thế Giới Toang Rồi, Làm Sao Đây?

Chương 28: Thế giới rộng lớn

Trương Tiêu Tiêu ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, quái vật ban nãy không ai bì nổi lúc này đã cực kỳ yếu ớt, cơ thể từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đám tro bụi màu đen. Xem ra trong thôn có điểm yếu của quái vật, chỉ cần một mồi lửa, là có thể tiêu diệt nó.

“Cậu nhìn cái gì vậy?” Tro tàn cháy rụi giữa không trung bay xuống, rơi vào lọn tóc của Lâm Chiếu Hạc, hóa thành ánh sáng màu vàng kim, nhìn Lâm Chiếu Hạc giống như đang phát sáng, mà bản thân cậu lại không hề hay biết, huơ huơ tay trước mặt Trương Tiêu Tiêu, “Không sao đó chứ?”

Trương Tiêu Tiêu định thần lại, cảm thấy ban nãy Lâm Chiếu Hạc cực kỳ thánh khiết, cậu ta xoa xoa mắt: "Không sao.”

“Xuống núi thôi.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Tôi thấy cậu giải độc rồi đấy, chúng ta mau đi đi.”

Trương Tiêu Tiêu bất đắc dĩ: “Tôi không trúng độc…”

Lâm Chiếu Hạc nói: "Ờ, đúng đúng đúng.”

Trương Tiêu Tiêu: “…”

Lười tranh cãi thêm, hai người quyết định xuống núi xem ai đã phóng hỏa.

Cách thôn càng gần thế lửa càng lớn, hơn nữa không chỉ có một chỗ bắt lửa, thế lửa lan cũng rất nhanh, toàn thôn bị chôn vùi trong biển lửa.

Lâm Chiếu Hạc và Trương Tiêu Tiêu thảo luận một lát không dám tiếp tục đi nữa, chọn một nơi có địa thế cao, cứ thế ngổi xổm xuống quan sát.

Lâm Chiếu Hạc lấy di động ra gọi điện thoại cho đám Trang Lạc, vốn cho rằng sẽ không ai bắt máy, ngờ đâu lại nghe thấy giọng nói không nhanh không chậm của ông chủ nhà cậu truyền tới: “A lô?”

“Sếp ơi----” Lâm Chiếu Hạc thân thiết nói, “Các anh đang ở đâu vậy?”

“Ở phía sau các cậu.” Trang Lạc nói, “Trương Tiêu Tiêu không sao chứ?”

“Cậu ấy á, trúng độc.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Có vẻ giống ăn phải nấm độc, chả biết có nghiêm trọng không, trở về còn phải cẩn thận kiểm tra lại.”

Trang Lạc nói: “Ờ.”

Lâm Chiếu Hạc tủi thân nói: “Anh không quan tâm em à sếp?”

Trang Lạc nói: “Cậu có trúng độc đâu?”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Nhưng suýt chút nữa bị một đám người trúng độc làm thịt ạ.”

Trang Lạc yên lặng ba giây: “Tăng lương.”

Lâm Chiếu Hạc: “OK ạ!!”

Trương Tiêu Tiêu ở bên cạnh nghe mà trợn tròn mắt, mặc dù cậu ta là người mới, nhưng vừa vào công ty đã nghe danh Lâm Chiếu Hạc, trong công ty đều nói thành tích của Lâm Chiếu Hạc tốt nhất, khi ấy Trương Tiêu Tiêu còn nghi hoặc người này bình thường nhìn chẳng có gì lạ sao lại giỏi như vậy, bây giờ mới biết thành tích của Lâm Chiếu Hạc tốt là bởi vì cậu ta nắm bắt được mọi cơ hội tăng lương ––– người bình thường sẽ đề cập đến vấn đề đó vào lúc này sao!

Đây chính là kỹ năng làm việc! Trương Tiêu Tiêu thầm nghĩ, cho dù là tận thế, mình cũng không thể thả lỏng cảnh giác…

Trang Lạc và Tề Danh quan sát toàn bộ quá trình từ đằng xa, tiếc rằng hình ảnh trong mắt hai người họ tựa hồ không hề thú vị, cho nên từ đầu tới cuối vẻ mặt của họ không hề thay đổi, thậm chí có phần nhàm chán.

Cho đến khi dưới chân núi dấy lên ánh lửa, Trang Lạc nhận được điện thoại của Lâm Chiếu Hạc, anh liếc nhìn đồng hồ, từ tốn nói: "Đi thôi.”

Tề Danh nói: “Anh cũng không tin hả sếp?”

Trang Lạc cười khẽ: "Ma quỷ tựa như tình yêu, tin thì có, không tin thì không.”

Tề Danh bừng tỉnh: “Cũng đúng.”

Bộ phim này không có quỷ mới được phép chiếu ở rạp. Kết phim đạo diễn đã nói cho khán giả biết, ma quỷ chẳng qua là ảo giác của Từ Uyên, mọi thứ anh ta nhìn thấy đều là ảo ảnh.

Rốt cuộc là ai gϊếŧ Từ Uyên, cuối phim cũng không đưa ra đáp án, nhưng câu cảm ơn sự cống hiến của Từ Uyên đã đẩy cả bộ phim lên cao trào.

Âm nhạc, cốt truyện, diễn viên của bộ phim này đều xuất sắc, ban đầu không được quảng bá, chỉ dựa vào lời truyền miệng của khán giả, thế mà doanh thu phòng vé lên tới hơn ba trăm triệu tệ.

Trước khi có bộ phim này, không ai có thể ngờ được một bộ phim kinh dị không có ma quỷ sẽ đắt khách như vậy, nhưng thật sự không có quỷ sao? Tề Danh nhớ lại những bình luận phim mình đọc, commet nhiều like nhất trong số đó nói những gì Từ Uyên nhìn thấy đều là thật, anh ta không có ảo giác, có điều, đó là hình ảnh từ một thế giới khác.

Trở về quê nhà, Từ Uyên không còn tỏ ra bất lực và hèn yếu như trong phim, anh ta quyết tâm phải tìm ra hung thủ gϊếŧ chết mình và cha mẹ.

Hiện tại đáp án đã được đưa ra, trên mặt Từ Uyên không hề có nụ cười, thậm chí khi xem đến một nửa anh ta đã xoay người bỏ đi, Tề Danh hỏi anh ta đi đâu, anh ta cũng không trả lời.

“Không cần để ý tới anh ta.” Trang Lạc nhàn nhạt nói, “Cha mẹ anh ta ở trong đám đông.”

Tề Danh sửng sốt: “Chẳng phải cha mẹ anh ta đã chết sao…”

Trang Lạc cười mà không phải cười: “Chết được định nghĩa thế nào, thân thể thối rữa thì là chết sao?”

Tề Danh cứng họng, nếu là trước đây, đối mặt với vấn đề này, anh chắc chắn sẽ không do dự trả lời rằng đương nhiên rồi. Nhưng hiện tại ranh giới giữa hai chiều và ba chiều đã hoàn toàn bị xóa nhòa, đối với định nghĩa còn sống, anh không cách nào phán định.

Thậm chí đôi lúc anh cũng tự mình hoài nghi, những thế giới hai chiều còn chưa xuất hiện thật ra cũng là sinh vật sống, có điều tồn tại ở chiều không gian khác.

“Cũng đúng.” Tề Danh than thở.

Hai người theo đường mòn xuống núi, thấy được Lâm Chiếu Hạc và Trương Tiêu Tiêu đứng ở ven đường.

Từ lúc lên núi tới nay, mưa vẫn rơi liên tục, áo tơi của Lâm Chiếu Hạc và Trương Tiêu Tiêu đã bị cởi ra, hai người ướt sũng đứng bên đường mòn, còn giống quỷ hơn cả quỷ.

“Sếp ơi, anh tới rồi!” Lâm Chiếu Hạc nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại thì thấy ông chủ nhà mình, cậu lau nước mưa trên mặt, “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”

“Đã xử lý xong mọi chuyện, đương nhiên là về nhà.” Trang Lạc nói, “Đi thôi.”

Lâm Chiếu Hạc gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sau Trang Lạc xuống núi, trước đó cậu còn lo lắng xe bọn họ lái tới đây cũng bị thiêu cháy, nhưng xem ra cậu quá cả nghĩ, xe vẫn đỗ an toàn ở cửa thôn, có điều thôn đã mất rồi.

Từ Uyên mất tích đứng ở cửa thôn hút thuốc, tàn thuốc lập lòe trở thành nguồn sáng duy nhất của thôn.

Người còn sống đều ở đây, ngọn lửa này chắc chắn do Từ Uyên đốt.

Lâm Chiếu Hạc không phải người nặng lòng tò mò, cậu và Từ Uyên cùng ngồi trên một chiếc xe, không có ý định mở miệng hỏi thăm. Trái lại là Từ Uyên không nhịn được, nói, “Cậu cũng trông thấy đi.”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Thấy cái gì?”

Từ Uyên cười châm chọc: "Đương nhiên là những thứ đó.”

Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm anh vẫn nên cùng vào bệnh viện với Trương Tiêu Tiêu đi, ở trong phim thì thần thần bí bí, tới thế giới ba chiều rồi vẫn còn thần thần bí bí, sau này sao có thể làm việc lấy vợ sinh con?

Thấy Lâm Chiếu Hạc không lên tiếng, Tề Danh đưa điện thoại di động cho cậu, bĩu môi ra hiệu Lâm Chiếu Hạc xem thử.

Lâm Chiếu Hạc cầm lấy xem, là một bộ phim, đang định hỏi đây là cái gì thì thấy ba chữ to trên màn hình , cậu lập tức hiểu ra, liếc Từ Uyên, cúi đầu xem phim.

Bộ phim này được quay vô cùng tốt, hơn nữa Lâm Chiếu Hạc mơ hồ nhớ tới hình như đã nghe đến nó ở đâu rồi, suy nghĩ kỹ một lát nhận ra có một hồi rất nhiều người đều bàn luận về bộ phim này, nói bộ phim này đứng đầu phim kinh dị trong nước, được quay cực kỳ tốt. Lâm Chiếu Hạc không thích xem phim kinh dị cho lắm, lá gan cậu không lớn cho nên cố gắng hết sức tránh tạo ra bóng ma tâm lý.

Bộ phim này quả nhiên rất hay, cảnh quay và âm thanh được kiểm soát tốt, cảm giác dần dần chìm sâu xuống bùn lầy của nhân vật chính cũng được thể hiện một cách hoàn hảo, từ lúc ban đầu ngay thẳng tin rằng không có quỷ, sau đó đa nghi rồi cuối cùng tin tưởng…

Từ Uyên dường như bước chân vào một lời nói dối được cẩn thận tạo ra vì anh ta, cho đến ngày chôn cất cha mẹ, anh ta hoảng lạn cả ngày bị đưa vào trong quan tài-

“Nhất định phải tin vào chúng nó mới có thể trở thành tế phẩm.” Giọng nói của Từ Uyên vang lên cạnh Lâm Chiếu Hạc.

Cả người anh ta vẫn ướt sũng, so với sự yếu ớt không chịu nỗi trong phim, lúc này anh ta tái nhợt đơn bạc như một tờ giấy, “Không tin sẽ không thấy, không thấy sẽ mất tư cách trở thành tế phẩm.”

Lâm Chiếu Hạc trợn mắt: “Tôi cho rằng các anh cũng trúng độc.”

Từ Uyên tựa hồ bị Lâm Chiếu Hạc chọc giận: "…Rốt cuộc cậu thông mình hay là ngu xuẩn.”

Lâm Chiếu Hạc: “Đừng công kích cá nhân chứ, tôi nói cho anh biết, tôi vẫn đủ trình độ để thưởng thức nghệ thuật đấy.”

Từ Uyên không lên tiếng, Lâm Chiếu Hạc mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng của anh ta.

Từ Uyên: “Tóm lại cậu mà tin vào nó thì sẽ bị hiến mẹ nó tế đấy biết không? Không tin sẽ không bị–––"

Lâm Chiếu Hạc nhỏ giọng nói: “Vậy tại sao trên vách tường kia có tên cha mẹ anh mà lại không có tên anh?”

Cậu đã thấy tình tiết này trong phim.

Từ Uyên: “Bởi vì bọn họ là tín đồ của nó còn tôi thì chưa.”

Trong phim không nhắc tới, khi còn rất nhỏ anh được gửi đi học ngoài thôn, vì vậy không hiểu biết tập tục trong thôn, có lẽ danh sách tế phẩm đã được quyết định ngay từ đầu, bằng không trên vách tường sao chỉ có mình anh là không có tên.

Lần này mang cả người bên ngoài vào thôn, khiến thôn dân càng mừng rờ, dù sao tế phẩm mà, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Bộ phim này, Từ Uyên đã xem vô số lần, điều may mắn duy nhất là, thời điểm anh sáp nhập là vài năm trước khi cha mẹ xảy ra tai nạn, khi đó anh mất một năm mới hòa nhập được vào thế giới hoang đường này. Thậm chí ban đầu anh vẫn cho rằng mình là người của giới ba chiều, đến tận khi anh vô tình xem một bộ phim kinh dị nào đó.

Từ Uyên ánh mắt tối tăm, anh quay đầu lại nhìn, thấy được cuối đường mòn. Nơi đó không có thôn xóm nào nữa, chỉ còn dư lại một biển lửa hừng hực. Trong biển lửa, bên hông tượng thần bị đốt cháy là tín đồ hóa thành tro bụi, trước khi chết bọn họ vẫn muốn cứu thần linh của mình, nhưng cuối cùng lại xuống địa ngục với nó.

Quỷ giống như tình yêu, tin thì có, không tin thì không.

Lâm Chiếu Hạc tắt màn hình di động trong tay, áp tay lên trái tim đang đập thình thịch của mình, run giọng nói: “May mà các anh chưa cho tôi xem-“

Lúc này ánh mắt Trương Tiêu Tiêu nhìn về phía Lâm Chiếu Hạc đều mang theo sự kính nể, ban nãy cậu hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự dũng cảm của Lâm Chiếu Hạc, vì vậy tôn kính nói: “Anh Lâm, anh cũng sợ à?”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Nếu tôi mà xem nguyên tác, tôi sẽ là tổ trưởng tổ không khí.”

Trương Tiêu Tiêu: “…”

Lâm Chiếu Hạc: “Chắc chắn sẽ la hét thảm thiết hơn cả cậu.”

Trương Tiêu Tiêu: “…”

Lâm Chiếu Hạc: “May mà về nhà rồi, hu hu hu nhớ nhà quá.”

Tề Danh ngồi ở đằng trước xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Nhớ nhà? Chẳng phải nhà cậu còn có thứ đang đợi cậu à?”

Lâm Chiếu Hạc: “…” Đệch, cậu quên bố nó mất vụ này!