Thế Giới Toang Rồi, Làm Sao Đây?

Chương 17: Nổi giận

Lâm Chiếu Hạc đã từng đến Vân Nam. Khi cậu đến đó là vào tháng bảy tháng tám gì đấy. Một đám thanh niên đã lên núi hái nấm và nấu một nồi lớn ở nhà của một người dân. Sau khi ăn xong, cậu có vinh dự được chứng kiến

một cảnh nổi tiếng như vậy.

Mấy người anh em tốt của cậu kể rằng bọn họ đến một nơi có những kẻ xấu chèo thuyền rồng đi khắp nơi, họ cũng nói rằng họ đã mọc cánh và biến thành chuồn chuồn rồi bị mắc kẹt trên sào tre.

Lúc đó Lâm Chiếu Hạc ăn ít hơn nên không có phản ứng gì nhiều, cậu cũng là người may mắn sống sót duy nhất. Cậu theo dõi toàn bộ quá trình hồi phục của anh em mình.

Đó là chuyện mà Lâm Chiếu Hạc sẽ không bao giờ quên. Người anh em tốt của cậu nằm trên giường, đeo mặt nạ dưỡng khí, yếu ớt hỏi cậu có chuyện gì. Lâm Chiếu Hạc nói cậu ăn phải nấm độc, bạn cậu khó khăn nói: “Không, không thể nào, chắc chắn là, cho ít tỏi quá…”

Lâm Chiếu Hạc: “…” Cậu đừng cái gì cũng tìm nguyên nhân trên người mình được không.

“Không phải trúng độc, là quỷ đấy—” mà hiện tại Trương Tiêu Tiêu, giống như đúc với người bạn trúng độc nấm kia của cậu— bám chặt vào vách tường như con thằn lằn, “Anh không trông thấy à? Nó ngay trước mặt—“

Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm ông đây cũng không ăn nấm thì thấy được cái rắm gì, cái chỗ thâm sơn cùng cốc này, ngay cả xe cấp cứu cũng không vào được, triệu chứng lại nghiêm trọng như vậy e là không cứu được nữa.

Mặc dù cho rằng Trương Tiêu Tiêu đã hết thuốc chữa, nhưng Lâm Chiếu Hạc vẫn quyết định cố gắng thử xem, cậu trèo ra khỏi chiếc quan tài đầy bùn đất, đội mưa vọt tới trước mặt Trương Tiêu Tiêu, muốn kéo cậu từ trên vách tường xuống.

Trương Tiêu Tiêu sợ đến chảy nước mắt, nếu trời không mưa thì chắc chắn có thể thấy khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi của cậu ta, cậu ta còn bị thứ kia túm chặt không thể cử động, bỗng thấy Lâm Chiếu Hạc nhào tới cố gắng cứu cậu ta xuống.

Quái vật dường như bị Lâm Chiếu Hạc chọc giận, nó hét lên chói tai, những cái tay còn lại của nó nhao nhao tấn công Lâm Chiếu Hạc, nhưng đều xuyên thấu qua cơ thể cậu.

Tình huống như vậy khiến quái vật càng tức giận, nhưng không thể làm gì được Lâm Chiếu Hạc, vì vậy đầu lâu mọc vô số lớn nhỏ con mắt xoay chuyển, nhìn về phía các thôn dân đang quỳ dưới đất.

Tất cả là do mấy người— mang thứ này đến đây –– Trương Tiêu Tiêu cuối cùng cũng hiểu được hàm nghĩa trong mắt quái vật.

Trưởng thôn quỳ trên cùng thấy cảnh này mặt lộ vẻ hoảng sợ, ông ta đã sống ở thôn này hơn chín mươi năm, đương nhiên biết rõ thần linh mà bọn họ thờ cúng nổi giận sẽ đáng sợ đến mức nào—

Trưởng thôn quỳ xuống đất, run lẩy bẩy dập đầu liên tục, các thôn dân sau lưng ông ta cũng không còn hớn hở như trước, tựa như hàng loạt pho tượng cứng đờ, chỉ biết lặp đi lặp lại một động tác.

Lâm Chiếu Hạc không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu dùng hết sức lực rốt cuộc gỡ được Trương Tiêu Tiêu từ trên vách tường xuống.

Bởi vì dùng sức quá mạnh, hai người không đứng vững ngã lăn quay ra đất, bùn lầy dính đầy người.

Cả người Trương Tiêu Tiêu phát run, lảo đảo đứng dậy, kéo cậu kêu: “Chạy mau—”

Lâm Chiếu Hạc bối rối: “Cứ mặc kệ bọn họ sao? Trúng độc tập thể rất nguy hiểm.”

Trương Tiêu Tiêu suýt chút nữa khóc ra tiếng – giờ cậu ta đã hiểu ra, Lâm Chiếu Hạc thật sự không nhìn thấy gì cả.

Còn cậu ta gần như phát điên vì cảnh tượng trước mắt, lưng các thôn dân đang quỳ dưới đất cứ phồng lên, sau lưng bọn họ có thứ gì đó đang chui ra.

“Trương Tiêu Tiêu?” Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn không nắm rõ tình huống.

“Cái đó, đó là cái gì vậy…” Hai chân Trương Tiêu Tiêu mềm nhũn, rất muốn chạy nhưng chân như bị cắm rễ không nhúc nhích được. Trong màn mưa, những dân làng quỳ trên mặt đất dường như đã trở thành cái kén cho những con quái vật đang nở ra, từng thứ màu trắng xé máu thịt chui ra. Nếu nhìn kỹ thì đó rõ ràng là những người giấy có hình dáng giống hệt dân làng.

Lâm Chiếu Hạc nói: “Cậu có đi hay không?” Cậu không nhìn thấy gì ngoài thôn dân đang quỳ đầy đất và Trương Tiêu Tiêu đã sợ đến choáng váng.

Vô số người giấy nghe theo tiếng kêu gọi của quái vật xuất hiện từ trong thân thể của thôn dân, chúng nó dường như có ý thức, sau khi bò ra ngoài vẫn nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất.

Con quái vật gào lên, vươn tay và tóm lấy một con trong số chúng. Rồi như xé giấy thật, răng rắc một tiếng xé người giấy thành từng mảnh —

Lúc nó xé nhỏ người giấy, chủ nhân của người giấy cũng bị xé thành đống thịt vụn.

Hình ảnh này đã vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận của Trương Tiêu Tiêu, cậu ta ngửi mùi máu tanh trong không khí, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Lâm Chiếu Hạc lúng túng, trong mắt cậu, thôn dân dập đầu rối rít móc người giấy từ trong túi ra, sau đó có một người xé nát người giấy, choáng váng ngã ra đất, toàn bộ quá trình không có bất kỳ hình ảnh kinh khủng nào.

Cậu không can đảm cho lắm nhưng cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn không đáng sợ chút nào mà. Lâm Chiếu Hạc liếc nhìn Trương Tiêu Tiêu, nghĩ thầm quả nhiên là trúng độc.

Sau đó, các thôn dân liên tiếp xé nát người giấy trong tay mình, Lâm Chiếu Hạc thấy bọn họ không để ý tới mình, vội vàng cõng Trương Tiêu Tiêu định lặng lẽ chạy đi. Ai ngờ vừa đi được vài bước đã bị trưởng thôn phát hiện.

“Bắt hắn, gϊếŧ hắn, hiến tế hắn cho thần—” giọng nói điên cuồng của trưởng thôn vang lên, đôi mắt ông ta đỏ bừng, như thú dữ phát cuồng.

“Gϊếŧ hắn, gϊếŧ hắn chắc chắn sẽ xoa dịu cơn thịnh nộ của thần linh—”

Lâm Chiếu Hạc thầm nghĩ không ổn.

Quả nhiên, mệnh lệnh của trưởng thôn như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, các thôn dân quỳ dưới đất đột nhiên bật dậy lao về phía Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc hít sâu một hơi, cậu không đánh lại được nhiều người như vậy, nhưng xung quanh không có đường, bất đắc dĩ, Lâm Chiếu Hạc đành phải chạy về phía sơn động đằng trước…

Các thôn dân rất kiêng kỵ sơn động, đứng ở cửa không dám bám theo, Lâm Chiếu Hạc thở hồng hộc thả Trương Tiêu Tiêu xuống, “Có, có giỏi thì các ông vào đây—”

Trưởng thôn: “Có giỏi thì mày ra đây!”

Lâm Chiếu Hạc nói: “Tôi không dám đấy – ông vào đây mà cắn tôi này!” Vẻ tiểu nhân đắc chí của cậu khiến trưởng thôn hai mắt sung huyết, chỉ muốn lao tới xé xác Lâm Chiếu Hạc.

Lâm Chiếu Hạc cũng mệt không thở nổi, Trương Tiêu Tiêu trông có vẻ khỏe mạnh, ai ngờ lại không kháng độc, trưởng thôn chín mươi tuổi người ta vẫn cố gắng chịu đựng được kia kìa, cậu ta lại ngã xuống trước, đúng là làm xấu mặt công ty bảo hiểm bọn họ, càng nghĩ càng giận, bèn đánh Trương Tiêu Tiêu hai cái bạt tai: “Tỉnh dậy! Ông anh ơi! Cậu đang đi làm mà! Ngủ trong giờ làm bị phạt tiền đấy!!”

Trương Tiêu Tiêu nghe đến chữ tiền liền giãy dụa tỉnh lại: “Tiền, tôi cần tiền…”

Lâm Chiếu Hạc: “…” Có vẻ như việc có đứa con thứ hai thực sự rất áp lực.

Trương Tiêu Tiêu vùng vẫy tỉnh lại nhưng khi cậu ta nhìn rõ hình ảnh trước mắt thì cảm thấy chẳng thà mình ngất đi còn hơn. Lúc này cậu ta đang nằm trong sào huyệt của quái vật, trên vách tường là máu thịt lúc nhúc cùng phù văn quái dị, quái vật đang đứng trước mặt họ, đầu lâu với vô số con mắt gần trong gang tấc, tựa hồ chỉ cần thêm một chút nữa là có thể ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng nó.

Tim của Trương Tiêu Tiêu bị giáng một đòn cực mạnh, gào khóc thảm thiết: “Sao anh lại chạy vào chỗ này vậy–– anh Lâm ơi—“

Lâm Chiếu Hạc khó hiểu: “Không vào đây sẽ bị người bên ngoài đánh chết.”

Trương Tiêu Tiêu liếc nhìn bên ngoài, thấy rằng thôn dân đã chết gần hết, chỉ còn dư lại một phần ba đứng ở cửa, hung ác nhìn chằm chằm bọn họ không khác gì quái vật đang đứng trước mặt.

Vì vậy Trương Tiêu Tiêu nuốt nước bọt, nức nở nói: “Vậy, vậy chúng ta phải làm sao đây.”

Lâm Chiếu Hạc gãi đầu: “Hình như bọn họ không dám đi vào, chúng ta đợi ở đây đi, đám Tề Danh hẳn sẽ nghĩ ra cách.”

Hai bên cứ giằng co như vậy, các thôn không dám đi vào, bọn họ không dám đi ra.

Trương Tiêu Tiêu trốn sau lưng Lâm Chiếu Hạc, cảm thấy mình chưa bao giờ yếu ớt đến vậy, thứ kia đang gào thét ngay trước mặt Lâm Chiếu Hạc, đối với sự bất kính của Lâm Chiếu Hạc nó cực kỳ tức giận, nhưng chẳng thể làm gì được Lâm Chiếu Hạc, nó chưa từng chịu uất ức như thế bao giờ, nên đành trút giận lên những người khác.

Sao quái vật không gϊếŧ mình nhỉ? Trương Tiêu Tiêu nghĩ, chẳng lẽ mình cũng chưa thỏa mãn điều kiện đặc biệt nào đó? Cậu nhìn về phía thôn dân đứng bên ngoài cùng người giấy bên chân họ, trong lòng có một suy đoán kỳ lạ….Lẽ nào những người giấy này mới chính là bản thể của các thôn dân? Bọn họ và quái vật làm giao dịch gì đó, cho nên mới sống lâu, thay vào đó, lúc thân thể thối rữa, có thể dùng người giấy thay thế?

Đang suy nghĩ, Trương Tiêu Tiêu chợt nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào huyên náo, hình như đã xảy ra chuyện.

Lâm Chiếu Hạc ngạc nhiên nói: “Ơ? Sao bọn họ bỏ đi rồi?”

Trương Tiêu Tiêu ngước mắt lên nhìn, quả nhiên thấy các thôn dân xoay người bỏ đi, dáng vẻ vội vàng hoảng sợ, giống như xảy ra chuyện gì đó.

Ban nãy tà thần nổi giận bọn họ cũng không chạy trốn, lúc này lại chạy nhanh như thỏ…Sao thế nhỉ?

“Tôi ra ngoài xem thử.” Lâm Chiếu Hạc nói.

“Cùng nhau đi, tôi cũng muốn xem.” Trương Tiêu Tiêu không muốn một thân một mình ở lại đây với quái vật.

Hai người rời khỏi sơn động, phát hiện trên khu đất đã không còn thôn dân đang đứng. Những người còn lại đều nằm xuống, Lâm Chiếu Hạc dò thử hơi thở của họ, lắc đầu: “Đã chết.”

“Tại sao bọn họ lại chạy?” Trương Tiêu Tiêu hỏi.

“Không biết.” Lâm Chiếu Hạc nói, “Ôi? Dưới chân núi sao sáng thế…” Cậu nhìn về phía chân núi, nhưng trông thấy một vùng sáng rực, cậu nhớ lúc mới lên núi, trong thôn không có một bóng đèn, lúc này lại rất sáng sủa.

Trương Tiêu Tiêu nói: “Không đúng, đây không phải đèn.”

Lâm Chiếu Hạc cũng nhận ra, hít sâu một hơi: “Cháy à?”

Đúng là đang cháy, sơn thôn nho nhỏ hiện tại đã hóa thành biển lửa, đèn l*иg treo trên đường và người giấy, tất cả đều bốc cháy, cho dù trời mưa to như trút nước, thế lửa vẫn không giảm, trái lại ngọn lửa càng vọt càng cao khiến nửa bầu trời cũng bị nhuốm thành màu đỏ thẫm.

Kiến trúc bằng gỗ cộng với dầu hỏa, trở thành nhiên liệu tốt nhất cho ngọn lửa. Trong ánh lửa, có vô số bóng đen lao vào ngọn lửa như những con thiêu thân, tựa hồ muốn cứu vãn cái gì đó.

Nhưng hiển nhiên bọn họ thất bại, bởi vì trong sơn động sau lưng Trương Tiêu Tiêu, phát ra tiếng gào thét thê lương, cậu nghiêng đầu nhìn, thấy quái vật từ trong sơn động lao ra ngoài, toàn thân như tờ giấy bị thiêu đốt, dần dần hóa thành tro bụi.