Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 26: Ai cũng muốn nịnh hót (2)

“Con hồ đồ sao?” Ông ngoại Tôn thực sự tức giận trước lời nói của con rể, mắng bố Tạ tớ nỗi máu chó đầy đầu: “Doanh Doanh được hạng nhất, không đi học trường đứng đầu cả nước, còn muốn cho con bé đi học cái trường gì? Con đang nghĩ cái gì hả!”

Tạ Trường Vinh bị bố vợ chất vấn những gì mình định làm, lắp bắp nói: “Là trong nhà không có điều kiện cung cấp cho con bé đi học trường y, ba à, sư phạm có phụ cấp, không cần chúng ta đóng tiền. Con và ba con đã nghe ngóng rồi.”

“Học phí của Doanh Doanh ba sẽ đóng, không cho phép con để con bé đi học trường khác!” Ông ngoại Tôn thực sực tức giận, cúp máy của con rể.

“Tôi không quan tâm, Doanh Doanh muốn đi làm bác sĩ, tôi sẽ đóng học phí cho con bé.” Tôn Dung Phương thực sự tức giận, giậm chân rời đi.

Năm 1996, không có khoản vay cho sinh viên, những gia đình bình thường rất khó để cung cấp chi phí cho một sinh viên đi học đại học, tuy nhiên chỉ cần con gái thi đậu, Tôn Dung Phương cho rằng đó không phải vấn đề lớn. Trong nhà nhiều năm như vậy vì vấn đề học tập của hai đứa bé, chí phí đếm không hết đều có thể chịu đựng nổi. Có lý do gì mà không cung cấp nổi cho con gái đi học trường y. Chồng mình tính toán gì bà rất rõ ràng, tuyệt đối bè sẽ không đồng ý.

Thấy vợ từ chối, Tạ Trường Vinh bước đến cửa phòng con gái nói: “Nếu con thực sự muốn học, hãy đến trường sư phạm, rõ chưa? Ông nội con đã nghe ngóng qua rồi, học trường sư phạm là tốt nhất.”

“Ba, ba có muốn đi hỏi lại ý kiến các trưởng bối không?” Tạ Uyển Doanh quay lại hỏi bố mình đầy ẩn ý.

“Ông nội con cần phải hỏi sao? Lần trước ba đã hỏi qua rồi.” Tạ Trường Vinh lẹp bẹp kéo dép lê cầm điện thoại gọi cho ông cụ, bên cạnh lại nhải: “Ba để cho con cùng ông nói chuyện.”

“Ba có thể hỏi lại ý kiến của ông ngoại một chút.” Tạ Uyển Doanh nói.

Hỏi bố vợ? Tạ Trường Vinh nghĩ nghĩ, cũng tốt, có thể để mọi người toàn bộ tới nói, để vợ và con gái thừa nhận rồi vào trường sư phạm học.

Tút tút tút, trước tiên là gọi tới trong nhà ông nội Tạ. Ông nội Tạ Uyển Doanh tên là Tạ Hữu Thắng.

“Ba, con nói với ba, chuyện là như thế này, kết quả thi đại học của Doanh Doanh được công bố, đứng vị trí thứ nhất.” Tạ Trường Vinh nói với ông nội Tạ.

“Vị trí thứ nhất?” Ông nội Tạ ngạc nhiên khi nghe con trai mình báo cháu gái thi đứng thứ nhất: “Nhất lớp?”

“Có thể coi như vậy, nói là thủ khoa Khoa học tự nhiên.” Tạ Trường Vinh thật ra là không có khái niệm về thủ khoa Khoa học tự nhiên.

Ông nội Tạ nói: “Chờ ba trước tiên giúp nhà các con hỏi thăm một chút chuyện gì đang xảy ra.”

Trong phòng Tạ Uyển Doanh sớm biết tình huống như vậy, rất bình tĩnh. Nhà họ Tạ căn bản chưa từng có sinh viên đại học, cô là đứa cháu đầu tiên trong nhà tham gia kì thi, ông bà nội của cô đều không hiểu được. Nhưng mà không sao, sẽ có người lên tiếng thay cô, giống như kiếp trước vậy, cho nên ngày đó sau khi tranh cãi với bố mình xong cô không để tâm nữa, chỉ quan tâm đến kì thi của mình.

Tút tút tút, điện thoại đột nhiên vang lên, tưởng rằng cha mình gọi lại, Tạ Trường Vinh vội vàng nhấc máy, hô: “Ba!”

“Con biết ba gọi tới?”

Giọng nói của bố vợ vọng tới, khiến Tạ Trường Vinh nghẹn họng: “Ba,..”

“Thành tích thi đại học của Doanh Doanh đã có rồi, nghe nói là thủ khoa Khoa học tự nhiên, đúng là làm người ta quá cao hứng. Con và A Phương chắc đang rất vui mừng đi.” Ông Tôn cười ha ha.

Tạ Trường Vinh đứng tại chỗ lúng túng, nói như thế nào, vợ ông đúng là cao hứng, nhưng tâm trạng ông lại thấy bình thường, không phải con trai ông thi tốt mà là con gái ông thi tốt, như thế nào cũng đều không vui nổi.

“Ba nói với con, ba đã cùng vợ của con nói rồi, Doanh Doanh muốn đi học trường y, nhất định sẽ toàn lực ủng hộ.”

Lời nói của ông ngoại Tôn khiến Tạ Trường Vinh bình tĩnh lại, cùng bố vợ thương lượng: “Để Doanh Doanh đi học ở trường sư phạm không phải càng tốt hơn sao?”