Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 25: Ai cũng muốn nịnh hót (1)

“Đúng vậy, chị gái con sắp vào đại học.” Tôn Dung Phương nói với con trai.

“Không đúng, thành tích của con bé như thế nào, có thể thi đỗ hay không, không bằng chúng ta gọi điện thoại hỏi lại chủ nhiệm lớp xem sao.” Tạ Trường Vinh vẫn không tin là con gái mình có thể thi đậu trường y, đúng hơn là ông không muốn tin điều đó.

Người hàng xóm bên cạnh đột nhiên tới nhà họ, kêu lên: “Lão Tạ, gia đình ông thật lợi hại, sinh được tài nữ, Doanh Doanh nhà ông bà thi đứng thứ nhất rồi.”

“Thứ nhất?” Tạ Trường Vinh hỏi.

“Thủ khoa ban Khoa học tự nhiên. Ông không biết sao? Doanh Doanh nhà ông bà vẫn chưa về sao? Các giáo viên ở trường đều nói rằng Doanh Doanh đã thi được thủ khoa Khoa học tự nhiên rồi.” Hàng xóm lớn tiếng cười ha ha, rất là cao hứng, về sau gặp người có thể khoe mình chính là hàng xóm của thủ khoa Khoa học tự nhiên.

Bộp, cái điện thoại trong tay Tôn Dung Phương rơi xuống đất.

Miệng của Tạ Trường Vinh mở to đủ để nuốt một quả trứng vịt lớn.

“Bố, chị con thi đứng thứ nhất, làm sao bây giờ?” Tạ Hữu Thiên kéo kéo quần áo bố hỏi.

“Không đúng không đúng không đúng.” Tạ Trường Vinh đổ mồ hôi lạnh: “Doanh Doanh vừa về đến nhà, chưa hề nói là thi được thủ khoa Khoa học tự nhiên.”

“Con bé được bao nhiêu điểm?”

“721 điểm.”

“Không sai!” Hàng xóm vỗ đùi: “Giáo viên bọn họ nói, 721 điểm chính là điểm của thủ khoa Khoa học tự nhiên.”

“Bà có phải xem nhầm rồi không?” Tạ Trường Vinh quay sang hỏi vợ.

Tôn Dung Phương cầm lấy phiếu điểm của con gái, nhìn lại một lượt rồi đưa cho chồng cùng hàng xóm xem.

Người hàng xóm xuýt xoa: “Thật sự đúng rồi, lão Tạ, chúc mừng các người.”

Tạ Trường Vinh cả người chết lặng, dù sao kế hoạch trước đây của ông không phải là cho con gái đi học trường y, mà là muốn con gái đi học sư phạm hoặc là đi lấy chồng.

Đi học y thì có lợi ích gì? Dường như đối với ông chẳng có chỗ nào tốt. Chỉ có vợ ông hy vọng con gái đi làm bác sĩ. Ông chỉ hy vọng con trai đi làm bác sĩ. Cho nên con gái làm bác sĩ làm vợ ông cao hứng, nhưng Tạ Trường Vinh ông lại mờ mịt.

“Thành tích của Doanh Doanh có thể đỗ trường y được không? Y khoa thứ nhất cả nước là gì?” Tạ Trường Vinh giữ chặt hàng xóm hỏi rõ ràng.

Hàng xóm nghĩ chẳng lẽ là ông choáng váng, dò xét nhìn ông nói: “Lão Tạ, thì ra là ông lo lắng chuyện này sao? Ông là vì con gái cao hứng quá nên hồ đồ đi. Thủ khoa Khoa học tự nhiên, xếp thứ nhất, trường đại học nào lại không muốn, chắc chắn muốn đoạt lấy! Doanh Doanh nhà ông muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó.”

Con gái có thể học ở bất cứ đâu a, Tạ Trường Vinh quay đầu bắt lấy tay vợ nói: “Cho Doanh Doanh vào Học viện sư phạm, ông ấy nói, chỗ nào cũng muốn Doanh Doanh.”

Hàng xóm nghe thấy ông nói như vậy, liếc qua hai vợ chồng nói: “Các người phải suy nghĩ thật kỹ nên cho Doanh Doanh đi học trường đại học nào.”

Tôn Dung Phương chỉ nhớ những gì Lưu Tuệ nói: “Giáo viên chủ nhiệm đã nói, con bé đã nộp đơn vào trường y và không thể thay đổi được. Dù kiểm tra thành kết quả đậu hay không đậu đều là trường đó.”

Lưu Tuệ sớm hối hận muốn chết!

Bên ngoài ríu rít tiếng nói chuyện khiến Tạ Uyển Doanh nhận ra được cô mới là thủ khoa Khoa học tự nhiên mà không phải là Triệu Văn Tông. Chẳng trách, lúc ở văn phòng trường học, ánh mắt Lưu Tuệ nhìn cô cực kỳ không đúng.

Bên ngoài bố mẹ cô vẫn tiếp tục tranh cãi.

Tạ Trường Vinh nói với vợ: “Nhà chúng ta nào có đủ tiền để đóng học phí cho Doanh Doanh học trường y, tôi vừa mới hỏi lại nhà kế bên, anh ấy nói, trường y cần học mất 5 năm. Trường sư phạm học mất 3 năm với 4 năm. Để Doanh Doanh học trường 3 năm sau đó ra ngoài đi làm không phải càng tốt hơn sao?”

“Không phải tôi đã nói với ông rồi sao? Sửa không được. Chủ nhiệm lớp con bé đã nói vậy rồi.”

“Điều đó không quan trọng. Thủ khoa Khoa học tự nhiên muốn đến chỗ nào liền đến chỗ đó. Nhà kế bên vừa nói đó.” Tạ Trường Vinh cùng vợ đôi co.