Đích Huynh

Chương 6: Để ta tự mình làm

Ngoài cửa sổ sáng chiều chưa phân rõ, khắp nơi im ắng, trong phòng ba lô đựng trầm hương cháy âm ỉ, đùng một thanh âm vang lên.

Đuôi lông mày Lý Chẩn khẽ nhúc nhích, tỉnh lại, giường bị màn che giấu kín mít, trên bàn chiếc đèn dầu mờ nhạt lọt vào trong một chút ánh sáng.

Trong không khí hương vị ngọt ngào pha lẫn mùi tanh, xong việc rồi nhưng không khí chưa tan, hắn vươn đến bên cạnh sờ sờ, đệm chăn ấm áp, lại trống không. Lý Chẩn mở to mắt, trong bóng đêm mắt hắn như có ánh sáng.

Hắn ngồi dậy, nghe mành sau phát ra tiếng nước rõ ràng, chỉ chốc lát sau, Sở Sở dọn dẹp xong đi tới. Một thân áo trong, vai lưng đơn bạc, tóc màu đen dài rối tung, còn dán ở bên tai, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.

Thấy hắn tỉnh, động tác trên tay nàng dừng lại một chút, bước chân vừa chuyển, đã rời giường đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Động tác của nàng rất chậm, tựa hồ không thoải mái, chậm rãi ngồi xuống.

Lý Chẩn nhìn thấy nàng trốn hắn rất xa, sắc mặt không biến đổi, xuống giường. Không chờ nàng kịp phản ứng lại, một tay đem nàng bế lên, thả lại trên giường, Sở Sở nhéo cổ áo hắn, có chút cứng đờ, "Không được, ta không thể làm nữa......"

Đuôi lông mày Lý Chẩn hơi nhướng lên, từ khi Lý lão gia qua đời, hắn nhanh chóng lên vị chí chủ quản gánh cả gia đình, dần dần cũng học được cách bình ổn, không dễ dàng lộ ra cảm xúc. Ở trước mặt nàng hắn cũng ít lời, thậm chí lúc cùng nàng ở trên giường, lời nói của hắn cũng ít đáng thương.

Mỗi một lần thân cận cùng nàng, hắn đều xem như ngày cuối cùng của sinh mệnh, chỉ nghĩ phải đòi lấy càng nhiều càng tốt, không rãnh đi nói chuyện. Tối hôm qua có nói vài câu, là lúc hai người đã làm xong, lần đầu tiên lỗ liễu như vậy. Có lẽ là do nghe nàng rêи ɾỉ nên mới kích động.

Trừ phi hắn vui, ngoài ra thì người khác rất khó từ sắc mặt của hắn mà đọc được cảm xúc. Sở Sở vẫn luôn đối với không nóng không lạnh, còn hắn trưng bộ mặt lạnh như băng, giờ phút này, hắn tuy chỉ là nhíu mi, lại làm nàng có một loại sung sướиɠ mang theo cảm xúc chế nhạo.

Sở Sở không nói chuyện nữa, gắt gao nắm cổ áo không chịu buông tay. Lý Chẩn buông nàng ra, lấy gối đầu lót ở mông nàng, duỗi tay muốn cởi khố quần của nàng. Sở Sở hơi hơi trừng lớn đôi mắt, giận mà không dám nói gì.

Lại thấy hắn cởi xiêm y của nàng, cũng không vội vã đè lên, hắn mang hai cái đùi tách ra, cẩn thận nhìn nhìn, từ một bên quần áo lấy ra một bình sứ lam nhỏ.

Mũi ngửi được hương thuốc nhàn nhạt, Lý Chẩn tính thoa cho Sở Sở. Thấy động tác của hắn nàng mới hiểu được mình hiểu lầm, Sở Sở có chút

ảo não, cũng vịn đầu gối ngồi dậy, "Ta tự mình làm......"

Hắn vẫn làm, tránh đi đôi tay duỗi ra, gương mặt kiểu như không cho cự tuyệt, thấp giọng nói, "Nằm xuống."

Sở Sở là rất sợ hắn, Lý Chẩn chỉ dùng ngữ khí nhàn nhạt nói chuyện, không có người dám không tuân theo.

Tay nàng bắt lấy chăn, đôi mắt nhìn chằm chằm màn trướng, cảm giác nơi riêng tư, hai cánh thịt non bị người ta tách ra, bị thứ lạnh băng tô lên. Ngay sau đó ngón tay chậm rãi chui vào mật phùng, nhẹ nhàng đem thuốc mỡ đẩy mạnh vào.

Đường đi nóng rát, thoa thuốc lên, khiến nàng cảm thoáng giảm bớt. Ngón tay tay người đọc sách thon dài sạch sẽ, xinh đẹp, cũng có chỗ ấm áp thô ráp.

Đầu ngón tay đẩy thuốc mỡ chậm rãi tiến vào càng sâu, nghiền nát xoay tròn tốc độ rất chậm, làm vách trong từng đợt co chặt. Bụng nhỏ có chút trướng, đường đi hơi hơi ngứa làm nàng hoảng hốt.

Sở Sở cắn răng, hoàn toàn không dám nhìn Lý Chẩn, chỉ cảm thấy người bên người phả ra hơi thở nặng nề. Qua mười lăm phút, hắn rốt cuộc cũng rú ngón tay ra. Sở Sở lập tức kéo chăn đắp lên.

Dưới ánh đèn, hắn thong thả ung dung lau tay, lộ ra nửa bên ngực, trên mặt góc cạnh chưa rõ ràng, vẫn là thiếu niên. Tựa như việc hắn vừa mới làm, nhất cử nhất động đều thanh quý cảnh đẹp ý vui.

Lý Chẩn đem khăn ném qua một bên, xoa xoa giữa mày, tựa hồ có chút mệt mỏi. Từ Túc Châu trở về, trên đường chỉ nghỉ ngơi một đêm, kỳ thật hôm qua hắn đã đến ngoài thành, chỉ là còn muốn dàn xếp công việc lại, nên hôm nay mới đến nhà.

Xốc chăn, hắn đang chuẩn bị nằm xuống, Sở Sở lại nắm đệm chăn không chịu buông tay. Ánh mắt nhìn xuống, nàng cúi đầu, "Giờ Thìn, nửa canh giờ nữa sẽ có người tìm đến ta."