Phương Pháp Công Lược Nam Phụ Bệnh Kiều

Chương 14: Phát độc

Lý Nhược Thủy ôm mèo từ đỉnh đầu xuống đặt lên đùi, nhẹ nhàng vuốt cổ nó để nó thả lỏng.

“Mèo và chuột sao lại giống nhau được, mèo đáng yêu như vậy.”

Lộ Chi Dao bừng tỉnh, cười khẽ một tiếng: "Quả nhiên vẫn coi trọng túi da.”

Lý Nhược Thủy bẻ một miếng bánh bao cháy vàng đến bên miệng mèo cam, nhìn nó vươn đầu lưỡi phấn hồng cuốn bánh bao vào trong miệng, không nhịn được mà vuốt lông nó.

Buồn bực bị cuộc sống nghiền ép của mấy ngày nay nhất thời đã thư giãn rất nhiều.

“Ai mà không thích xinh đẹp chứ.”

Nàng xoa bộ lông mịn màng và móng mèo, trạng thái nói chuyện với Lộ Chi Dao cũng thả lỏng hơn.

"Nếu như ngươi nhìn thấy, mỗi ngày khi không vui thì có thể soi gương, ngoại hình của ngươi chắc chắn có thể cứu vớt ngươi khỏi sự bất hạnh."

Lộ Chi Dao cúi đầu nở nụ cười, như là hoa hạnh tháng ba nở rộ ở đầu cành, hoa phồn chi kiều, hiển thị rõ xuân sắc cùng ý dịu dàng.

Lý Nhược Thủy nói lời này không thẹn với lương tâm, nhìn dáng vẻ hắn cười, nàng thật sự có loại cảm giác được chữa lành.

Lộ Chi Dao nâng tay trái lên, phật châu bạch ngọc trên cổ tay lung lay, sợi tơ đỏ tươi rủ xuống sống mũi thẳng tắp của hắn, một đỏ một trắng làm nổi bật lẫn nhau.

Đầu ngón tay của hắn điểm ở ấn đường của mình, sau đó chậm rãi trượt xuống.

"Dưới lớp da, chẳng qua đều là máu mủ xương trắng, dơ bẩn xấu xí. Mắt, mũi, miệng, chẳng qua chỉ là từng mảnh thịt xây lên, ta thật sự không hiểu, đẹp ở chỗ nào?"

Xung quanh yên tĩnh, nụ cười của hắn và bức tượng Phật kia giống nhau như đúc, dịu dàng thương xót giống nhau, lời nói ra lại khϊếp người ta khϊếp sợ.

Giang Niên yên lặng lấy gương ra nhìn mình, đột nhiên cảm thấy hắn nói có vài phần đạo lý.

“Đùa gì vậy." Lý Nhược Thủy kéo bàn tay lạnh như băng của hắn xuống, cảm thấy chuỗi phật châu kia có chút cấn người.

“Đừng áp đặt quan niệm của mình lên người khác, trên đường ai cũng khoác da, không nhìn da thì nhìn cái gì.”

Không hiểu sao cảm thấy một có chút lạnh lẽo, Lý Nhược Thủy kinh ngạc phát giác mình đã thả lỏng quá mức, sao có thể nói những lời như vậy với Lộ Chi Dao chứ!

"Đương nhiên, có những người có tư tưởng giác ngộ cao, chẳng hạn như ngươi, không quan tâm đến ngoại hình của người khác, mà quan tâm đến tâm hồn của họ."

Trước khi hắn lại muốn mở miệng nói ra lời kinh thế hãi tục, Lý Nhược Thủy nhanh chóng kéo tay hắn đặt ở trên lưng mèo, lông nhung có thể chữa lành tất cả!

"Ngươi cũng sờ xem, có phải rất thoải mái hay không?"

Mèo da cam vốn đã bị sờ đến thả lỏng rất nhiều, nhưng tay Lộ Chi Dao vừa đặt lên, nó liền xù lông giống như bị giẫm phải đuôi, nhảy mạnh lên đài Phật, khom người phát ra tiếng ùng ục uy hϊếp đối với Lộ Chi Dao.

Lý Nhược Thủy: .....

Chưa bao giờ từng thấy người bị mèo chê chó bỏ như thế.

Tựa hồ không phải lần đầu tiên bị đối đãi như vậy, Lộ Chi Dao cũng không kinh ngạc, ngược lại cảm thấy như vậy mới là đúng.

“Ngươi xem, mèo sẽ không bị ngoại hình của ta mê hoặc.”

Lộ Chi Dao nói rất tự nhiên, nhân tiện có loại cảm giác kiêu ngạo vì cái nhìn của mình mới là đúng.

Lý Nhược Thủy ném bánh bao còn lại cho nó, sau đó xoa xoa đầu ngón tay có chút lạnh: "Nó là mèo, không nên cưỡng cầu nó.”

Lộ Chi Dao cười mà không nói, nếu như nhất định phải nói, hắn ngược lại cảm thấy Lý Nhược Thủy rất giống với mèo, cũng là người khi dựa vào quá gần với hắn dễ dàng xù lông.

Nhưng Lý Nhược Thủy có thể khống chế bản thân, mèo thì không.

Bên ngoài sắc trời dần tối, Lý Nhược Thủy luôn cảm thấy nhiệt độ thấp hơn rất nhiều, xoa xoa cánh tay đứng dậy đi vài bướ.

“Ta đi sưởi ấm một chút.”

Lộ Chi Dao nghe thấy lời này, dừng lại một chút, đầu ngón tay vuốt ve vài cái, sau đó bên môi nhếch lên một nụ cười.

“Có lẽ ở bên cạnh ta sẽ ấm hơn là sưởi ấm.”

Lý Nhược Thủy không để ý tới lời của hắn, vẫn ngồi bên cạnh lửa xoa tay sưởi ấm.

Củi khô kêu lách tách trong ngọn lửa dữ dội, thỉnh thoảng có tia lửa bắn ra, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một cảm giác ngứa ram.

Hít sâu một hơi, còn tưởng rằng bị sao Hỏa bắn trúng, nàng thu tay về xem xét theo phản xạ có điều kiện.

Lục Phi Nguyệt thấy thế. để bánh nướng xuống, xoay người lấy thuốc mỡ ra: "Có phải bị bỏng rồi không?”

“Không phải...”

Lòng bàn tay Lý Nhược Thủy sạch sẽ, không chỉ có như thế, bắp chân tới gần ngọn lửa cũng nổi lên một trận đau đớn như đao cắt, nàng mạnh mẽ đứng lên rời xa đống lửa, do dự một chút.

“Chắc là phát độc rồi.”