Hơn nữa dáng vẻ hắn cong môi cười giống như mẫu thân hắn, chẳng lẽ đây là sự cường đại của huyết thống sao?
“Ngươi lại đang nhìn ta.”
Thân thể khẽ nhúc nhích dựa vào vách xe, vạt áo tản ra một ít, lộ ra nốt ruồi nhỏ trên xương quai xanh.
Có người ngay cả xương quai xanh cũng đều xinh đẹp như vậy.
Lý Nhược Thủy dời tầm mắt, đáp lại như thường lệ: "Đúng vậy, ngươi đẹp trai mà.”
Chẳng biết tại sao, luôn đáp lại hắn như vậy, khiến cho nàng bình thường không có việc gì đều thích quay đầu nhìn hắn cũng sắp thành thói quen của nàng luôn rồi.
Gió xuân theo rèm xe thổi vào trong xe, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, dày đặc như là sương mù.
Đêm nay trời không mưa nữa.
Xe ngựa lắc lư đi về phía trước, đè qua vũng bùn, đè qua cỏ xanh, cuối cùng dừng lại trước một ngôi miếu đổ nát.
Đêm nay họ nghỉ ngơi ở đây.
Tòa ngôi miếu này lâu năm không tu sửa, nóc nhà dột ra vài cái động, trong miếu có mấy chỗ tích nước, mấy người đến bãi đất trống trước đài Phật để nghỉ ngơi.
Bọn họ đốt củi khô nhặt được, làm thành một vòng nướng bánh và bánh bao.
Chạy một ngày đường, mấy người Lý Nhược Thủy đã đói bụng từ lâu.
Ngoại trừ Lộ Chi Dao.
Hắn chỉ tùy ý ăn một cái bánh bao sau đó ngồi sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào cây cột, tay kia cầm một cái bánh bao, không biết đang làm cái gì.
“Các ngươi xem tượng Phật này." Giang Niên nhìn chung quanh, tầm mắt dừng lại trên tượng Phật đá bên cạnh bọn họ.
Tượng Phật này thiếu một nửa khuôn mặt, chỉ để lại một con mắt và một nụ cười thương xót.
Giang Niên giả vờ sợ hãi đến gần Lục Phi Nguyệt, đầu hơi đặt lên cánh tay nàng ta: "Liệu buổi tối có chuyện kỳ lạ gì hay không?”
Lưng Lục Phi Nguyệt thẳng tắp, tỉ mỉ nhìn tượng Phật, cũng không phát hiện ra chỗ cổ quái.
“Nào có chuyện kỳ quái gì... Đầu của ngươi, dịch qua kia!”
Nàng ta nhanh chóng nhìn qua Lý Nhược Thủy, có chút ngượng ngùng, cuống quít đẩy Giang Niên đi.
Giang Niên là một người có tính tình không chịu ngồi yên, trước đây còn né tránh ở trước mặt Lý Nhược Thủy, nhưng bây giờ quen thuộc, bản tính cũng liền lộ ra.
Hắn nhìn Lộ Chi Dao một cái, thấp giọng gọi Lý Nhược Thủy, ghé sát lại hỏi.
“Ngươi và hắn...”
Nhìn Giang Niên nháy mắt ra hiệu, Lý Nhược Thủy lập tức lắc đầu, sau đó nhớ tới nhiệm vụ của mình, lại do dự gật đầu, chỉ chỉ vào mình.
Bát quái là thiên tính của con người, cho dù là người nghiêm túc tự có kỷ luật như Lục Phi Nguyệt cũng không khỏi nhướng mày, có chút ngoài ý muốn.
Chi tiết ở chung giữa người với người rất khó diễn tả, nàng ta đã làm bộ khoái nhiều năm như vậy, ai và ai có tình nàng ta cũng thấy rất rõ ràng, nhưng nàng ta lại không hề cảm nhận được sự thiên vị của Lý Nhược Thủy đối với Lộ Chi Dao.
Nhưng nàng cũng đã trúng độc vì hắn, dường như chuyện yêu thích này cũng có thể nói thông được.
Lục Phi Nguyệt thở dài, quả nhiên chữ tình là khó nhất, khó phán lại khó đứt.
So với sự không xác định của Lục Phi Nguyệt, Giang Niên lập tức tin tưởng, có lẽ là cảm động lây, Lý Nhược Thủy ở trong mắt hắn giống như là người bạn đơn phương một mình, cần phải khuyên giải.
“Nhìn thoáng một chút, ta cũng giống vậy, quen là được rồi.”
Hắn đứa bánh bao đã nướng xong nhét vào trong tay Lý Nhược Thủy, quay đầu bắt đầu nướng bánh.
Lý Nhược Thủy nhìn bánh bao cháy vàng ở, im lặng nghẹn ngào, rõ ràng bản chất của nàng và hắn khác nhau.
Nàng quay đầu nhìn Lộ Chi Dao chỉ ăn một cái bánh bao, âm thầm thở dài: "Bánh bao nướng xong rồi, ngươi có muốn ăn thêm một cái nữa không?"
“Không cần.”
Lộ Chi Dao không chỉ có sức ăn nhỏ, khẩu vị cũng không cao.
Ngọt, mặn, cay, tê, tất cả hắn đều có thể ăn, nhưng không có một cái nào là đặc biệt yêu thích.
Mấy ngày nay ăn lương khô, bọn họ còn muốn đến Thương Châu muốn ăn một bữa lớn, mặc sức tưởng tượng mỹ thực ở trong xe ngựa, chỉ có một mình hắn là treo nụ cười nghe mọi người nói chuyện, nhưng cũng không hăng hái gì lắm.
Lý Nhược Thủy thật sự rất khó tưởng tượng được còn có người không có hứng thú với mỹ thực.
Lý Nhược Thủy đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, hai tay chống đầu gối khom lưng nhìn đầu ngón tay hắn đang gõ cột, có chút tò mò.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Cảm nhận được mái tóc dài rủ xuống bên tai, đôi môi cong lên, đột nhiên gia tăng chưởng lực vỗ về phía xà nhà, trong lúc chấn động, một thứ mềm mại vừa vặn rơi xuống đầu Lý Nhược Thủy.
“A...”
Cổ áo bị Lý Nhược Thủy mạnh mẽ nắm lấy, Lộ Chi Dao thu tay về, bả vai thả lỏng mặc cho nàng nắm lấy, trong lời nói mang theo ý cười.
“Ta đang dụ mèo đến đây.”
Một cái đuôi màu cam đan xen buông xuống trước mắt Lý Nhược Thủy, nàng chợt thở phào nhẹ nhõm, buông tay nắm cổ áo hắn ra.
“Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng là chuột cơ.”
Hai người Lục Phi Nguyệt vốn đã đứng lên lại ngồi trở về, trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cũng không quay đó quấy rầy.
Tưởng là chuột nghe thấy Lộ Chi Dao hào hứng, hắn giơ tay kéo ống tay áo Lý Nhược Thủy để cho nàng ngồi ở trước người, thần sắc có chút tò mò.
"Đều là động vật, tại sao ngươi sợ chuột, lại không sợ mèo?"