Tư Dĩ Hàn giẫm thắng mạnh một phát, xe thắng gấp. Quay phim đang ôm máy móc ngồi sau nhào thẳng ra trước, kính tuột khỏi mũi. “Clm gì vậy trời!”, ngồi cùng xe nhân vật tai to mặt lớn cũng tội cho cái mạng quèn này quá.
Đôi mắt hồ nước trong veo sâu thẳm của Du Hạ lóe ý cười, cô đọc slogan của đơn vị tài trợ: “Ánh sáng của tự do, đích đến của phái mạnh, SUV Lights of Liberty”.
Du Hạ vẫy vẫy tờ rơi quảng cáo trong tay: “Quảng cáo xe”.
SUV Lights of Liberty là nhà tài trợ mới của chương trình.
– Thầy Tư, có chuyện gì vậy? – Cú đạp thắng siêu gấp của Tư Dĩ Hàn vô cùng quái gở, nhân viên ngồi sau phải sắp xếp lại máy móc, hai camera phía trước cũng bị xê dịch nên cần chỉnh lại.
– Tôi chưa quen với hộp số tay – Tư Dĩ Hàn thản nhiên thu hồi tầm mắt, đánh xe ra trong tiếng còi ầm ĩ. Xe của Lights of Liberty có hai loại hộp số, hộp số tự động và hộp số tay, vì Tư Dĩ Hàn từng sắm một vai tay đua nên ekip cố ý để anh dùng chiếc có hộp số này.
– Vậy để tôi lái cho. – Du Hạ kinh hoàng vuốt ngực. Cô bình tâm, khuôn mặt Tư Dĩ Hàn dửng dưng quá mức, không phải anh là người máy đấy chứ?
– Không cần đâu.
– Thầy Tư, camera đổ cả rồi, chúng tôi phải lắp lại – Cô gái trong ekip vừa lên tiếng tên Trình Tĩnh, dè dặt quan sát khuôn mặt lạnh lẽo của Tư Dĩ Hàn. “Thầy có thể dừng xe ở phía trước không?”.
Tư Dĩ Hàn rẽ vào đường phụ, anh giơ tay chỉnh cổ áo, mấy ngón tay trắng nhợt lạnh ngắt. Anh nhìn Trình Tĩnh từ kính lái, nhàn nhạt hỏi: “Còn cần phải quảng cáo à? Đây là hợp đồng riêng sao?”
Gương mặt Tư Dĩ Hàn anh tuấn bao nhiêu, lúc đối diện với người khác khiến họ áp bức bấy nhiêu. Trình Tĩnh đi theo hai người lớn lệnh này, không dám nói gì mất lòng, sợ hãi trả lời: “Ở giữa chương trình cần phải đọc slogan quảng cáo một lần thôi”. Lights of Liberty muốn hợp tác với Tư Dĩ Hàn nhưng mấy năm nay vẫn chưa đàm phán được. Lần này Hoành Phong ô tô phải rút lui, khi nghe tin Tư Dĩ Hàn kí hợp đồng với ekip 《Khi chúng ta nói lời yêu》, Lights of Liberty lập tức chi mạnh để giành vị trí này.
– Anh còn vấn đề gì không ạ?
Lần đầu tiên Tư Dĩ Hàn tham gia chương trình tạp kỹ nên còn lạ lẫm với chuyện này: “Mấy lời trong tờ quảng cáo này do ai viết vậy?”.
Ý là Du Hạ cố tình đọc mấy lời này cho anh nghe à?
Vì em hoàn toàn không có sức chống cự với anh.
– Lời thoại có vấn đề gì không? Tôi sẽ liên hệ với công ty quảng cáo để họ sửa.
– Không có gì, không cần sửa. – Tư Dĩ Hàn tỏ ra thản nhiên, anh đánh tay lái, xe dừng ở bên đường. Tay áo len ôm cánh tay anh, giọng nói đã bình tĩnh hơn: “Quay lại lần nữa đi”.
– Được, làm phiền rồi. – Trình Tĩnh biết phải trái, không dám đắc tội với ai. “Cô Hạ, cô không có vấn đề gì chứ? Quay lại lần nữa nhé”.
– Được – Du Hạ dịu dàng trả lời, ngữ điệu gió xuân mơn man từng cành lá. Cô hơi cong môi, cảm thấy rất hài lòng. Tư Dĩ Hàn đeo khẩu trang rồi xuống xe để ekip sắp xếp lại máy quay, Du Hạ xuống theo.
Ngày thu ở thành phố H gió thổi từng cơn, mấy tán cây long não to lớn bên đường e ấp trong nắng chiều. Trình Tĩnh đưa cho Du Hạ một chai nước, cô không vặn nắp nổi nên đành buông tay, nhìn Tư Dĩ Hàn: “Quay chương trình thực tế có giống như khi anh quay phim không?”.
Tư Dĩ Hàn dựa vào xe, chìa tay: “Đưa cho anh”.
– Đưa gì?
– Chai nước
Du Hạ đưa chai nước cho anh, từ ngày Tư Dĩ Hàn về chung một nhà, cô chưa từng phải vặn một chai nước nào cả, gặp chuyện thì cứ “Anh ơiiii” là được. “Cảm ơn anh”.
Tư Dĩ Hàn trả chai nước cho cô, ánh mắt đen sẫm dừng trên người Du Hạ: “Nguyên câu slogan quảng cáo là gì?”.
Du Hạ suýt sặc, cô đặt chai nước xuống, cầm tờ giấy đọc qua một lần, câu cuối là: “SUV Lights of Liberty, biểu tượng của rất nhiều tình yêu đến từ cái nhìn đầu tiên”
– Vừa nhìn đã yêu. – Tư Dĩ Hàn chậm rãi lặp lại bốn chữ này, từng ngón tay gõ xuống mui xe, đôi mắt đen huyền nhìn Du Hạ không chớp mắt. “Câu này rất thú vị”.
Thú vị chỗ nào?
Tim Du Hạ đập thình thịch, cặp mắt anh như hố đen vũ trụ hút hết linh hồn cô.
– Thầy Tư, cô Du, phiền hai người… – Trình Tĩnh phía sau gọi lớn. “Ngại quá, có thể quay lại lần nữa không?”.
Du Hạ ôm trái tim bất ổn ngồi lại lên xe, thắt dây an toàn lần nữa. Tư Dĩ Hàn nhập vai rất nhanh, dù gì anh cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, quay một lần là xong.
Trong xe mở bài Hạ của Tư Dĩ Hàn, giọng hát anh lúc đó trong veo nhưng buốt giá. Nhịp điệu bài này rất chậm, phảng phất một nỗi buồn man mác: “Thời gian vội vã, cuốn lấy một nửa mùa hè và mùa đông giá rét…..”.
Hồi bài hát này ra mắt, không ai nghĩ nó nói về tình yêu. Không hề có một câu nào liên quan đến yêu đương, câu từ mộc mạc vậy thôi. Tên MV là Hướng về tình yêu, bối cảnh về thời thanh xuân vườn trường, một cặp thanh mai trúc mã sau khi tốt nghiệp không còn ở bên nhau nữa, cũng có người phân tích cuối cùng nam chính qua đời.
Cuối MV, giọng cậu thiếu niên chìm trong tiếng mưa tí tách: “Nếu chúng ta… Không lớn lên thì tốt rồi”
Du Hạ từng ảo tưởng cặp thanh mai trúc mã kia chính là cô và Tư Dĩ Hàn.
– Gần đây anh có đến công viên giải trí không? – Du Hạ nhìn sườn mặt của Tư Dĩ Hàn, anh vẫn đeo khẩu trang. “Thầy Tư, lần cuối anh đến công viên giải trí là khi nào?”.
– Hồi cấp ba.
Cấp ba sao, là mười mấy năm trước: “Đi với ai vậy?”.
– Em.
Nhân viên công tác phía sau mắt chữ A, miệng chữ O, ông trời ngó xuống mà xem đây là kiểu tin đồn gì vậy? Lúc Tư Dĩ Hàn học cấp ba là chuyện của mười mấy năm trước, cuối cùng hai người bọn họ quen nhau bao lâu?
– Có thể nói ra sao? – Du Hạ cũng bất ngờ, không nghĩ Tư Dĩ Hàn sẽ nói thẳng như thế. Lỡ có chuyện gì thì sao? Du Hạ vẫn hơi xấu hổ về mối quan hệ của anh và cô, anh xem cô là em gái hay bạn bè đây?
– Vì sao không thể nói? – Một tay Tư Dĩ Hàn giữ vô lăng, quay đầu xe. “Năm nay là năm thứ 15 chúng ta quen nhau”.
Khoảnh khắc anh nói ra câu đó, não bộ Du Hạ trống rỗng, cô ngây ngốc nhìn anh.
Năm Du Hạ mười tuổi, Tư Dĩ Hàn xuất hiện trong cuộc đời cô, cô luôn gắn liền với anh, mãi đến giờ đã 15 năm rồi.
– Bạn bè lâu năm. – Tư Dĩ Hàn bâng quơ đệm thêm, chỉ một câu đã giải thích rõ ràng. “Đúng không? Cô Du?”.
“Cô Du” này là vợ anh đấy!
Bạn bè cái quần què nhà anh!
Nửa tiếng sau, xe dừng trước công viên giải trí lớn nhất thành phố H. Công viên vẫn còn người, vì để tăng tính xác thực cho buổi hẹn nên họ chỉ mời về một nửa. Ekip chương trình dặn Tư Dĩ Hàn và Du Hạ đeo khẩu trang, khi đến nơi sẽ quay tiếp.
Sự sắp xếp này hơi bất ngờ, Du Hạ nhắn tin cho Tô Minh để dàn xếp thông tin càng sớm càng tốt. Ai đó gõ cửa xe, Du Hạ ngẩng đầu, hoá ra là Chu Đĩnh đang cúi người nói chuyện với Tư Dĩ Hàn bên kia: “Ghi hình như thế này quá rủi ro, sếp, tôi đề nghị nên đổi chỗ khác”.
– Không cần, như vậy mọi thứ sẽ chân thật hơn. – Tư Dĩ Hàn kéo vành nón thấp xuống, lạnh nhạt lên tiếng. “Cậu đi theo bên ngoài là được”.
Du Hạ bỏ điện thoại vào ba lô, đội nón, bước xuống xe.
Trò thứ nhất là game 3D, cách chơi tương tự PUBG. Du Hạ từng chơi PUBG rồi, tưởng có thể điều khiển được nhưng sau một phút đội nón giáp thì đã muốn cởi ra, chóng mặt đến mức buồn nôn.
Du Hạ lui ra sau một chút, va vào Tư Dĩ Hàn, anh giữ chặt cổ tay cô: “Em sao vậy?”
– Em hơi mắc ói.
Tư Dĩ Hàn buông tay Du Hạ, kết thúc trò chơi, cởi nón giáp và chiếc khẩu trang đen của cô ra. Mặt Du Hạ trắng bệch, đôi mắt sáng ngời bấy giờ mệt mỏi hẳn đi.
– Em ở yên trong đây, anh đi mua nước.
Tư Dĩ Hàn đội nón, kéo vành che khuất khuôn mặt. Hàng mi dày rợp bóng, đôi đồng tử đen láy trầm hẳn xuống, Du Hạ nhìn Tư Dĩ Hàn: “Cảm ơn anh”
Chỗ bán nước gần nhất cách đó 50 mét, Du Hạ nghỉ một chút rồi đứng dậy, nhìn qua chỗ chơi bắn cung cạnh đó. Có một cậu trai chơi rất tốt, bắn trúng vòng chín điểm liên tục. Cậu bé tầm 15, 16 tuổi, tóc đen mắt đen, tóc mái che khuất mắt cậu. Cậu trai đã thắng được ba con gấu lớn, thu hút rất nhiều người vây xem.
– Em nhìn gì đấy? – Một giọng nói trầm ấm bùi tai vang lên, Du Hạ quay lại nhìn Tư Dĩ Hàn. Anh vặn mở chai nước cho Du Hạ, nhìn theo ánh mắt cô.
Đám người reo lên, cậu trai đó đã thắng được con gấu thứ tư.
– Đúng là trò con nít – Tư Dĩ Hàn hất cằm, khinh thường hừ một tiếng. “Anh chơi giỏi hơn cậu ta”.
Tư Dĩ Hàn, anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn so đo với trẻ con?
Du Hạ cụp mắt, đã nhiều năm cô chưa gặp lại dáng vẻ này của Tư Dĩ Hàn. Cô nhìn về phía anh, thuận tay chỉ về phần thưởng hạng nhất, là một con gấu to lớn: “Anh có thể thắng được con gấu đó không?”.
Nếu bắn trúng mười phát mười điểm liên tục sẽ được giải đó.
Tư Dĩ Hàn xắn tay áo len lên, cổ tay trắng trẻo man mát hiện ra. Anh ngước mắt, tay kia tháo chiếc đồng hồ màu đen ra đưa Du Hạ: “Cầm”.
Dù cho Tư Dĩ Hàn đang đeo khẩu trang, mỗi động tác đều rung động, mê hoặc lòng người. Lập tức có người nhìn sang bên đây, ánh mắt dán vào Tư Dĩ Hàn.
Du Hạ cầm đồng hồ của anh, trên đó vẫn còn vương hơi ấm: “Chơi thật sao?”
Tư Dĩ Hàn từng chơi trò này từ chiều đến tối đen, tiêu hết toàn bộ tiền trong người mua lượt bắn mà vẫn không thắng được gấu bông. Sau đó ông chủ sạp trò chơi đứng xem nãy giờ đành phải từ thiện cho Du Hạ một con gấu nhỏ nhất.
– Anh đừng đi.
Anh không phải trẻ trung gì nữa, đại nhân à, đừng tự gây khó dễ bản thân mình mà.
– Thắng rồi anh sẽ về. – Tư Dĩ Hàn nghiêng đầu, đường nét khuôn mặt được chiếc khẩu trang ôm lấy càng khiến anh thêm kiêu ngạo. Tư Dĩ Hàn nhìn lên, mang theo dáng vẻ hiếu thắng của tuổi trẻ: “Tặng cho em”
Thời cấp ba, Tư Dĩ Hàn là một nhân vật làm mưa làm gió, đẹp trai học giỏi, là bạch mã hoàng tử của biết bao cô gái. Lúc đó tòa nhà cấp ba và cấp hai được tách ra, vào đầu năm lớp chín bỗng nhiên Du Hạ được thêm một tiết tự học. Vì thế cấp hai tan học muộn hơn cấp ba một tiếng. Mỗi ngày Tư Dĩ Hàn đều đứng ở cổng trường đợi Du Hạ, thu hút không ít nữ sinh lén lút liếc mắt theo. Tư Dĩ Hàn dựa vào chiếc xe đạp leo núi màu đen, đeo túi chéo, nhét tai nghe vào tai, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng tỏ rõ thái độ đừng ai đến gần.
Quân đoàn nữ sinh theo đuổi anh, người trước vừa ngã xuống thì có người tiến lên, cuối cùng đại bại trước vẻ mặt núi băng Nam cực, hễ mở miệng là tuôn lời độc ác.
Du Hạ từ phía sau cố ý đi chầm chậm ra cửa, tất cả nữ sinh đều hâm mộ nhìn theo Du Hạ khi có mỗi cô ngồi lên yên sau xe đạp Tư Dĩ Hàn. Du Hạ ôm chiếc eo thon gầy, xe đạp phóng như bay trên đường.
Tôi có anh, các cậu không có!
Công nhận hồi đi học quá trẻ trâu!
Bây giờ Du Hạ rất muốn xuyên về năm đó, tát cho mình một cái. Này thì anh trai, ai khiến cậu muốn có anh trai, lúc đó phải ngâm giấm anh để tuyên bố chủ quyền chứ.
Chơi bắn cung ở công viên giải trí chỉ mang tính giải trí, cánh cung không tốt như thi đấu chuyên nghiệp nên bắn trúng 10 phát 10 điểm là rất khó. Ngay khi Tư Dĩ Hàn khiêu chiến với giải thưởng cao nhất thì người ta đổ xô nhìn về bên này, cả cậu thiếu niên tóc đen khi nãy cũng dừng chơi, nhìn Tư Dĩ Hàn đầy hoài nghi. Tư Dĩ Hàn cao lớn, chân dài thẳng tắp, khí chất lỗi lạc, tuy đang đeo khẩu trang nhìn vẫn nhìn ra anh anh tuấn đến nhường nào.
– Này! Cậu bạn, tư thế này của cậu gà quá, cậu biết chơi không đấy? – Cậu trai tóc đen nhìn tư thế giương cung của Tư Dĩ Hàn, mỉa một tiến. “Hôm nay chúa hề cũng tới chơi bắn cung à?”.
– Cậu bạn nhỏ. – Du Hạ cười tủm tỉm, nhìn lướt qua cậu tóc đen. “Nhóc biết không? Người xưa có câu: Cười người hôm trước, hôm sau người cười đấy”
Cậu trai tóc đen vẫn giữ nguyên thái độ chế giễu, vừa định mở miệng đáp trả thì mũi tên từ tay Tư Dĩ Hàn tung bay, nhẹ nhàng cắm thẳng vào chỗ 10 điểm.
Du Hạ vỗ tay bôm bốp: “Quá đẹp! Nice xừ!”.
Tư Dĩ Hàn nhìn Du Hạ, sau đó lại tập trung vào cây cung của mình. Lượt bắn thứ hai, vẫn là 10 điểm, ở tám lần còn lại mũi tên cũng chuẩn xác đáp xuống ô điểm cao nhất. Tư Dĩ Hàn buông cây cung về, thản nhiên nói: “Tư thế này là đẹp trai nhất”.
Cậu trai tóc đen: “. . . . . .”.
Chưa thấy ai làm bộ làm tịch mà cao hứng vậy!
– Hai người đang ghi hình sao? Của đài nào vậy? – Bạn bè của cậu trai nhìn sau lưng hai người có máy quay, hỏi. “Sao còn mang khẩu trang?”.
Tư Dĩ Hàn nhận lại đồng hồ từ Du Hạ, từ tốn đeo vào tay, nói với người đứng quầy: “Tôi lấy con gấu to nhất ở giữa”.
– Giọng nói hệt Tư Dĩ Hàn! – Trong đám đông không biết ai lên tiếng, mọi người lập tức nhao nhao nhìn về phía anh. “Đúng là Tư Dĩ Hàn rồi!”.
– Tư Dĩ Hàn!!
Du Hạ bảo ekip chương trình bố trí ngay vệ sĩ vây xung quanh, Chu Đĩnh lập tức dẫn theo vệ sĩ vào ổn định vị trí.
Tuy nhiên hiện tại có rất nhiều người, bảo vệ của công viên đang trên đường đến. Trước một làn fan đang ùn ùn vây quanh, Du Hạ bị đẩy đi, cô loạng choạng. Ngay sau đó, Du Hạ thấy mình lọt thỏm trong vòng tay của Tư Dĩ Hàn.
Như một cây tùng bách đứng dưới một lớp sương mù dày đặc.
Hơi thở nam tính nhanh chóng bao lấy cô. Du Hạ ngẩng đầu lên
Tư Dĩ Hàn buông thõng hai tay, chạm vào ngón tay của Du Hạ, chúng thật ấm áp và mịn màng. Khựng một chút, Tư Dĩ Hàn nắm lấy tay Du Hạ, từng ngón một đan vào nhau thật chặt.