————
Du Hạ đọc đi đọc lại trạng thái Weibo của Tư Dĩ Hàn trong giờ ăn trưa, ekip chương trình thông báo chiều nay còn cảnh quay. Du Hạ bỏ điện thoại xuống dặm lại lớp trang điểm rồi bước ra cửa.
– Ekip chương trình vừa đưa ra thông báo, có thể fan của anh Hàn đang rất manh động. Cậu đừng nên online Weibo, cũng đừng làm fan mình hoang mang. – Tư Dĩ Hàn tag Du Hạ, sau đó Du Hạ còn đăng Weibo, fan rồ dại lên hết rồi. Tư Dĩ Hàn là ngôi sao hạng gì vậy? Anh chính là một ngọn núi lửa phun trào ùng ục.
– Manh động sao? Cậu có hiểu sai hai chữ này không? – Du Hạ vẫn dịu dàng như thường ngày, cô cầm hộp viên kim cương phiên bản giới hạn lên, nhìn bản thân trong chiếc kính mát rồi ra ngoài. “Tôi là một người điềm tĩnh, không hay gây sự với người khác đâu”
Điềm tĩnh thì vẫn phải khóc, đúng không? Cậu mà điềm tĩnh thì tôi phải tra lại định nghĩa của hai chữ đó đấy.
Du Hạ ra ngoài, Tô Minh không đi theo. Trong lòng cô rất hoảng sợ, ngay cả nhóm fan cũng không dám vào, cảm thấy mình như một kẻ tạo phản. Du Hạ là bồ tèo, là đồng nghiệp, là bạn bè của Tô Minh và cũng là kẻ cướp đi người đàn ông trong lòng mọi người.
Du Hạ đi xuyên qua hành lang thật dài của dãy phòng nghỉ, đến chỗ rẽ thì thấy Tư Dĩ Hàn đứng đó. Anh mặc một chiếc áo len màu xanh tím bên ngoài áo sơ mi trắng, áo len mềm mại rộng thùng thình nên trông rất ấm áp. Cánh tay áo dài thòng, anh thoải mái đút một tay vào túi, nhìn Du Hạ chăm chú. Đôi chân thẳng tắp kia quá dài, trông chúng đẹp như điêu khắc dưới ánh sáng.
Từng đường nét trên người anh kết hợp thành một thách thức khó nhằn của các nhà mỹ học[1], ăn mặc đơn giản nhưng Tư Dĩ Hàn lại anh tuấn đến thế? Khuôn mặt lạnh lùng trong trẻo như đá quý, vì có sự nhấn nhá của áo len mà khí chất trở nên dịu dàng trầm lắng hơn. Rèm mi dày rũ xuống đôi mắt mặc thúy của anh.
Du Hạ rảo bước trên đôi giày cao gót về phía Tư Dĩ Hàn. Khung trang trí cửa bằng kim loại phản chiếu hình ảnh hai người, cô liếc thật nhanh, hai người như đang mặc đồ đôi.
À ha! Quá tiện! Quá đỉnh! Trong lòng Du Hạ trẩy hội.
– Tư —— – Du Hạ bước đến trước mặt Tư Dĩ Hàn, nén tình ý đong đầy trong mắt hệt một con công xinh đẹp cao quý đang cố ghìm không xòe đuôi. Du Hạ quý phái, tao nhã chào anh. “Thầy Tư”.
– Buổi chiều vui vẻ, cô Du.
– Anh nhận được thẻ nhiệm vụ chưa?
– Tôi chờ em đến rồi lấy chung. – Tư Dĩ Hàn cùng Du Hạ ra ngoài, anh mở cô cho ra trước, sau đó nhận thẻ nhiệm vụ của nhân viên ekip. Anh đọc thẻ, giọng nói thong thả, quyến rũ mê người: “Chiều nay cả hai sẽ chơi trò chơi, phải hoàn thành —— tất cả là ba nhiệm vụ tình yêu”
Hai chữ “tình yêu” trong miệng Tư Dĩ Hàn mê hoặc Du Hạ. Du Hạ bé nhỏ trong lòng đang la hét, mỗi một bước đi là tiếng gào đinh tai nhức óc. Tim đập bình bịch ngày một nhanh, cô dừng lại xem thẻ nhiệm vụ, cố gắng không chú ý đến anh nhưng Tư Dĩ Hàn đã chiếm lấy toàn bộ không gian của cô. Hai tai Du Hạ nóng rực: “Ba nhiệm vụ tình yêu là cái gì?”.
Trên đỉnh đầu Du Hạ là hơi thở của Tư Dĩ Hàn, cô như đang đứng dưới một cây linh sam núi được bao phủ bởi sương mù. Du Hạ chỉ nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay của Tư Dĩ Hàn, ngón tay rất dài rất đẹp, bỗng dưng cô muốn cạp tay anh một cái.
– Ngồi bên nhau trên vòng —— đu quay khổng lồ. Khỏi đi, tôi không muốn. – Tư Dĩ Hàn không nghĩ gì thêm, trực tiếp gạch bỏ.
Du Hạ nhìn dòng vòng đu quay thì sắc mặt cũng trở nên kì lạ: “Thật ra tôi cũng không muốn lên đó”.
Tư Dĩ Hàn liếc nhìn Du Hạ, ánh mắt thâm thúy chứa đầy ẩn ý. Du Hạ bỗng hiểu lý do anh nhìn mình, cố gắng đối diện với anh, cương quyết không chịu thua. “Dù sao cũng không phải mình tôi mất mặt, anh cũng vậy mà”.
Cha mẹ của Du Hạ rất bận rộn, Du Hạ vẫn luôn muốn đến công viên giải trí chơi, đặc biệt là vòng đu quay cao ngất kia. Sinh nhật năm 11 tuổi, cô nài nỉ Tư Dĩ Hàn đưa cô đến đó. Xếp hàng suốt một tiếng, cuối cùng cũng đến lượt thì Tư Dĩ Hàn phát hiện trên váy Du Hạ có vết máu. Hai người hoảng hốt cực độ, Tư Dĩ Hàn, người luôn bình tĩnh sợ mất mật, ôm Du Hạ chạy đến bệnh viện gần nhất.
– Cùng lắm tôi chỉ chiếm 1 phần 10 sự xấu hổ thôi. – Tư Dĩ Hàn gạch cả ba điều trong thẻ, chọn bắn súng 3D và leo núi. Anh không biến sắc trả thẻ nhiệm vụ, khuôn mặt tượng lạnh lẽo lộ ra vẻ bất cần.
– Ở vòng đu quay khổng lồ có kỉ niệm gì sao? – Nhân viên bên cạnh hỏi dò. “Nghe rất có ý nghĩa gì đó”
– Không có. – Tư Dĩ Hàn và Du Hạ đồng thanh, Du Hạ quay phắt lại nhìn anh, bốn mắt giao nhau. Anh nuốt nước bọt, đánh trống lảng: “Xe đang ở đâu? Chúng tôi có cần lái xe không?”
– Xe ở bên này.”
Chương trình được đơn vị tài trợ xe việt dã, Tư Dĩ Hàn ngồi vào ghế lái, Du Hạ ngồi cạnh bên thắt dây an toàn, sau đó cầm tờ quảng cáo ekip chương trình đưa cho cô. Trời ạ, mấy lời thoại trong đây khiến cô phát ngấy ngay tại chỗ.
– Tư Dĩ Hàn.
– Gì? – Tư Dĩ Hàn đặt một tay lên tay lái, tay kia bấm nút khởi động, quay sang nhìn Du Hạ. “Em gọi cái gì?”
– Anh có biết vì sao. . . . . . Vì sao em bị cảm không?
– Vì em ăn mặc thiếu vải. – Tư Dĩ Hàn nhìn chỗ khác, anh chăm chú vào đường đi phía trước, nắng chiều xuyên qua kính xe rọi lên chiếc cổ mát lạnh của anh. Anh siết tay lái, khớp ngón tay hơi trắng đi. Làn da Du Hạ trắng mịn màng khiến dây an toàn nổi bần bật.
– Không phải. – Du Hạ nhìn mấy dòng thổ lộ tâm tình ngượng ngập trong tờ giấy, đưa mắt nhìn chăm chú, giọng thấp hẳn. “Vì em hoàn toàn không có sức chống cự với anh”.
Du Hạ: Anh có biết em thích ăn gì không?
Tư Dĩ Hàn mặt tỉnh bơ: Mấy món vứt đi.
Du Hạ: Sai, em thích ngốc nghếch nhìn anh.
Du – thả thính cực sến – Hạ.